Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 415: Mẫn cảm
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayLộ Bảo Bối nói xong, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, chân trần nước mắt lưng tròng chạy đến chỗ sô pha, ghé vào nơi đó “Oa” một tiếng khóc rống lên.Mắt Tình Không cũng đỏ lên, tâm cũng đau.Lộ Bảo Bối chỉ là một đứa bé ba tuổi, bé không phải tùy hứng, bé chỉ là muốn giống như những đứa bé khác, muốn ba mẹ ở cùng một chỗ, bé có gì sai?Tình Không đi đến bên cạnh, ôm Lộ Bảo Bối lên.Lộ Bảo Bối gối lên trên đầu vai cô, khóc đến thương tâm muốn chết.Tâm Tình Không đều nát, nước mắt cũng không ngăn được, “Thực xin lỗi, bảo bối, mẹ sai rồi, thực xin lỗi……”Sở Ngự Bắc ngược lại không có hạn chế tự do của Tình Không, sau khi ăn sáng đơn giản xong, Tình Không liền mang theo Lộ Bảo Bối về phòng 1606 Tang Lãng Các.Lộ Bảo Bối cho rằng sau này đều không trở lại, ôm cây cột không chịu rời đi, Tình Không phải thuyết phục lúc lâu mới mang tiểu gia hỏa về được.Diệp Nam Sanh còn đang trong giấc mộng, nhìn thấy Tình Không mang theo Lộ Bảo Bối trở về, nói một câu, “Cậu lại tính toán mang cầu chạy?”“Diệp Tử, đừng nói bừa.” Cảm xúc Lộ Bảo Bối thật vất vả mới ổn định một chút.Lộ Bảo Bối nghe được chữ chạy, quả nhiên liền mẫn cảm, “Mẹ nuôi, con không chạy, con muốn daddy của con.”Diệp Nam Sanh, “……”“Giúp tớ chiếu cố nó một chút, tớ muốn làm vài chuyện.”“Cậu sẽ không tính toán ném xuống bảo bối một mình chạy chứ?”“Diệp Tử!”Lộ Bảo Bối “Oa……” một tiếng, lại khóc lên.Bé duỗi tay thịt nhỏ ôm Tình Không, nghẹn ngào nói, “Con muốn daddy, cũng muốn Lộ Lộ, hu hu hu……”“Nha, bảo bối đây là xảy ra chuyện gì, mẹ nuôi nói giỡn, Lộ Lộ không thể một mình chạy không cần con nha, không khóc không khóc……”……
Editor: May
Lộ Bảo Bối nói xong, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, chân trần nước mắt lưng tròng chạy đến chỗ sô pha, ghé vào nơi đó “Oa” một tiếng khóc rống lên.
Mắt Tình Không cũng đỏ lên, tâm cũng đau.
Lộ Bảo Bối chỉ là một đứa bé ba tuổi, bé không phải tùy hứng, bé chỉ là muốn giống như những đứa bé khác, muốn ba mẹ ở cùng một chỗ, bé có gì sai?
Tình Không đi đến bên cạnh, ôm Lộ Bảo Bối lên.
Lộ Bảo Bối gối lên trên đầu vai cô, khóc đến thương tâm muốn chết.
Tâm Tình Không đều nát, nước mắt cũng không ngăn được, “Thực xin lỗi, bảo bối, mẹ sai rồi, thực xin lỗi……”
Sở Ngự Bắc ngược lại không có hạn chế tự do của Tình Không, sau khi ăn sáng đơn giản xong, Tình Không liền mang theo Lộ Bảo Bối về phòng 1606 Tang Lãng Các.
Lộ Bảo Bối cho rằng sau này đều không trở lại, ôm cây cột không chịu rời đi, Tình Không phải thuyết phục lúc lâu mới mang tiểu gia hỏa về được.
Diệp Nam Sanh còn đang trong giấc mộng, nhìn thấy Tình Không mang theo Lộ Bảo Bối trở về, nói một câu, “Cậu lại tính toán mang cầu chạy?”
“Diệp Tử, đừng nói bừa.” Cảm xúc Lộ Bảo Bối thật vất vả mới ổn định một chút.
Lộ Bảo Bối nghe được chữ chạy, quả nhiên liền mẫn cảm, “Mẹ nuôi, con không chạy, con muốn daddy của con.”
Diệp Nam Sanh, “……”
“Giúp tớ chiếu cố nó một chút, tớ muốn làm vài chuyện.”
“Cậu sẽ không tính toán ném xuống bảo bối một mình chạy chứ?”
“Diệp Tử!”
Lộ Bảo Bối “Oa……” một tiếng, lại khóc lên.
Bé duỗi tay thịt nhỏ ôm Tình Không, nghẹn ngào nói, “Con muốn daddy, cũng muốn Lộ Lộ, hu hu hu……”
“Nha, bảo bối đây là xảy ra chuyện gì, mẹ nuôi nói giỡn, Lộ Lộ không thể một mình chạy không cần con nha, không khóc không khóc……”
……
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayLộ Bảo Bối nói xong, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, chân trần nước mắt lưng tròng chạy đến chỗ sô pha, ghé vào nơi đó “Oa” một tiếng khóc rống lên.Mắt Tình Không cũng đỏ lên, tâm cũng đau.Lộ Bảo Bối chỉ là một đứa bé ba tuổi, bé không phải tùy hứng, bé chỉ là muốn giống như những đứa bé khác, muốn ba mẹ ở cùng một chỗ, bé có gì sai?Tình Không đi đến bên cạnh, ôm Lộ Bảo Bối lên.Lộ Bảo Bối gối lên trên đầu vai cô, khóc đến thương tâm muốn chết.Tâm Tình Không đều nát, nước mắt cũng không ngăn được, “Thực xin lỗi, bảo bối, mẹ sai rồi, thực xin lỗi……”Sở Ngự Bắc ngược lại không có hạn chế tự do của Tình Không, sau khi ăn sáng đơn giản xong, Tình Không liền mang theo Lộ Bảo Bối về phòng 1606 Tang Lãng Các.Lộ Bảo Bối cho rằng sau này đều không trở lại, ôm cây cột không chịu rời đi, Tình Không phải thuyết phục lúc lâu mới mang tiểu gia hỏa về được.Diệp Nam Sanh còn đang trong giấc mộng, nhìn thấy Tình Không mang theo Lộ Bảo Bối trở về, nói một câu, “Cậu lại tính toán mang cầu chạy?”“Diệp Tử, đừng nói bừa.” Cảm xúc Lộ Bảo Bối thật vất vả mới ổn định một chút.Lộ Bảo Bối nghe được chữ chạy, quả nhiên liền mẫn cảm, “Mẹ nuôi, con không chạy, con muốn daddy của con.”Diệp Nam Sanh, “……”“Giúp tớ chiếu cố nó một chút, tớ muốn làm vài chuyện.”“Cậu sẽ không tính toán ném xuống bảo bối một mình chạy chứ?”“Diệp Tử!”Lộ Bảo Bối “Oa……” một tiếng, lại khóc lên.Bé duỗi tay thịt nhỏ ôm Tình Không, nghẹn ngào nói, “Con muốn daddy, cũng muốn Lộ Lộ, hu hu hu……”“Nha, bảo bối đây là xảy ra chuyện gì, mẹ nuôi nói giỡn, Lộ Lộ không thể một mình chạy không cần con nha, không khóc không khóc……”……