Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 442: Ta đưa cháu trở về
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MaySau tới bác sĩ vô biên giới cứu khổ cứu nạn, thực vất vả, nhưng cô cho rằng nhân sinh chính mình có hào quang.Cho dù không phải là thiên sứ, cũng đủ để xứng đôi với người đàn ông tốt nhất thiên hạ nàyCô chỉ là trong lòng vẫn luôn có một người mà thôi.Sở Ngự Bắc đại khái chính là chấp niệm duy nhất của cô.Mà loại chấp niệm này, chính cô cũng không biết, thẳng đến khi Lộ Tình Không xuất hiện, chính cô mới phát hiện, hóa ra trong cơ thể của mình ẩn dấu một ác ma bản thân.Tất cả phàm nhân thế gian đều có tham, giận, si, cô giống như cũng không ít.Cho dù vừa rồi, chỉ trong nháy mắt như vậy, cô muốn đưa đứa nhỏ này vào chỗ chết.Cô gần như đều đã quên mất, chính mình ở Phi Châu đã cứu nhiều lần những đứa bé sắp tử vong……Cho nên, cô là người xấu sao?Chính cô cũng không biết, cô cái gì cũng không cần, cô chỉ nghĩ muốn Sở Ngự Bắc mà thôi.Nhưng sao cứ phải có nhiều người như thế xuất hiện cản trở chứ?Cô quen biết Sở Ngự Bắc trước, cô yêu Sở Ngự Bắc trước, bọn họ môn đăng hộ đối, Kim Đồng Ngọc Nữ……Lộ Tình Không chỉ là tiểu tam tới sau, cô lại có gì sai?“Dì xinh đẹp, dì xinh đẹp……” Giọng nói giòn tan kéo suy nghĩ của Minh Mị trở về, trước mắt phóng đại khuôn mặt ngây thơ của đứa bé, Minh Mị hoảng hốt từng trận.Cô giống như thấy được Sở Ngự Bắc hơn hai mươi năm trước, chẳng qua thằng bé có đôi mắt càng giống Lộ Tình Không, càng ngây thơ càng manh……“Xin lỗi, vừa rồi dì thất thần, cháu nói cái gì?”Lộ Bảo Bối luôn luôn không sợ người lạ, tay nhỏ béo đô đô của bé xoa cái trán Minh Mị, đó là động tác Lộ Lộ cho rằng bé sinh bệnh, thường xuyên làm với bé.“Dì, sắc mặt người không được tốt, dì là sinh bệnh sao?”Minh Mị lần thứ hai hoảng hốt, cuối cùng thở dài một hơi, khom lưng ôm đứa bé lên, “Nói cho dì biết, làm sao liên hệ người nhà của cháu, ta đưa cháu trở về.”
Editor: May
Sau tới bác sĩ vô biên giới cứu khổ cứu nạn, thực vất vả, nhưng cô cho rằng nhân sinh chính mình có hào quang.
Cho dù không phải là thiên sứ, cũng đủ để xứng đôi với người đàn ông tốt nhất thiên hạ này
Cô chỉ là trong lòng vẫn luôn có một người mà thôi.
Sở Ngự Bắc đại khái chính là chấp niệm duy nhất của cô.
Mà loại chấp niệm này, chính cô cũng không biết, thẳng đến khi Lộ Tình Không xuất hiện, chính cô mới phát hiện, hóa ra trong cơ thể của mình ẩn dấu một ác ma bản thân.
Tất cả phàm nhân thế gian đều có tham, giận, si, cô giống như cũng không ít.
Cho dù vừa rồi, chỉ trong nháy mắt như vậy, cô muốn đưa đứa nhỏ này vào chỗ chết.
Cô gần như đều đã quên mất, chính mình ở Phi Châu đã cứu nhiều lần những đứa bé sắp tử vong……
Cho nên, cô là người xấu sao?
Chính cô cũng không biết, cô cái gì cũng không cần, cô chỉ nghĩ muốn Sở Ngự Bắc mà thôi.
Nhưng sao cứ phải có nhiều người như thế xuất hiện cản trở chứ?
Cô quen biết Sở Ngự Bắc trước, cô yêu Sở Ngự Bắc trước, bọn họ môn đăng hộ đối, Kim Đồng Ngọc Nữ……
Lộ Tình Không chỉ là tiểu tam tới sau, cô lại có gì sai?
“Dì xinh đẹp, dì xinh đẹp……”
Giọng nói giòn tan kéo suy nghĩ của Minh Mị trở về, trước mắt phóng đại khuôn mặt ngây thơ của đứa bé, Minh Mị hoảng hốt từng trận.
Cô giống như thấy được Sở Ngự Bắc hơn hai mươi năm trước, chẳng qua thằng bé có đôi mắt càng giống Lộ Tình Không, càng ngây thơ càng manh……
“Xin lỗi, vừa rồi dì thất thần, cháu nói cái gì?”
Lộ Bảo Bối luôn luôn không sợ người lạ, tay nhỏ béo đô đô của bé xoa cái trán Minh Mị, đó là động tác Lộ Lộ cho rằng bé sinh bệnh, thường xuyên làm với bé.
“Dì, sắc mặt người không được tốt, dì là sinh bệnh sao?”
Minh Mị lần thứ hai hoảng hốt, cuối cùng thở dài một hơi, khom lưng ôm đứa bé lên, “Nói cho dì biết, làm sao liên hệ người nhà của cháu, ta đưa cháu trở về.”
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MaySau tới bác sĩ vô biên giới cứu khổ cứu nạn, thực vất vả, nhưng cô cho rằng nhân sinh chính mình có hào quang.Cho dù không phải là thiên sứ, cũng đủ để xứng đôi với người đàn ông tốt nhất thiên hạ nàyCô chỉ là trong lòng vẫn luôn có một người mà thôi.Sở Ngự Bắc đại khái chính là chấp niệm duy nhất của cô.Mà loại chấp niệm này, chính cô cũng không biết, thẳng đến khi Lộ Tình Không xuất hiện, chính cô mới phát hiện, hóa ra trong cơ thể của mình ẩn dấu một ác ma bản thân.Tất cả phàm nhân thế gian đều có tham, giận, si, cô giống như cũng không ít.Cho dù vừa rồi, chỉ trong nháy mắt như vậy, cô muốn đưa đứa nhỏ này vào chỗ chết.Cô gần như đều đã quên mất, chính mình ở Phi Châu đã cứu nhiều lần những đứa bé sắp tử vong……Cho nên, cô là người xấu sao?Chính cô cũng không biết, cô cái gì cũng không cần, cô chỉ nghĩ muốn Sở Ngự Bắc mà thôi.Nhưng sao cứ phải có nhiều người như thế xuất hiện cản trở chứ?Cô quen biết Sở Ngự Bắc trước, cô yêu Sở Ngự Bắc trước, bọn họ môn đăng hộ đối, Kim Đồng Ngọc Nữ……Lộ Tình Không chỉ là tiểu tam tới sau, cô lại có gì sai?“Dì xinh đẹp, dì xinh đẹp……” Giọng nói giòn tan kéo suy nghĩ của Minh Mị trở về, trước mắt phóng đại khuôn mặt ngây thơ của đứa bé, Minh Mị hoảng hốt từng trận.Cô giống như thấy được Sở Ngự Bắc hơn hai mươi năm trước, chẳng qua thằng bé có đôi mắt càng giống Lộ Tình Không, càng ngây thơ càng manh……“Xin lỗi, vừa rồi dì thất thần, cháu nói cái gì?”Lộ Bảo Bối luôn luôn không sợ người lạ, tay nhỏ béo đô đô của bé xoa cái trán Minh Mị, đó là động tác Lộ Lộ cho rằng bé sinh bệnh, thường xuyên làm với bé.“Dì, sắc mặt người không được tốt, dì là sinh bệnh sao?”Minh Mị lần thứ hai hoảng hốt, cuối cùng thở dài một hơi, khom lưng ôm đứa bé lên, “Nói cho dì biết, làm sao liên hệ người nhà của cháu, ta đưa cháu trở về.”