"Thiếu cung chủ, có tin tức mới" nữ tử thanh y tầm 15, 16 tuổi cung kính nhìn Bạch Kiếm Anh một thân bạch y uyển chuyển báo cáo. (nữ tử thanh y- Hạ Tuyết nha hoàn cũng là hộ vệ thân cận của nàng, từ năm 4 tuổi được nàng thu nhận về Ma cung) "Nói đi" Bạch Kiếm Anh cười nhẹ nói, vừa chậm rãi uống trà. Thu mày lại liếc mắt nhìn Hạ Tuyết báo cáo như chờ xem kịch vui. 16 năm chính xác là 16 năm, rốt cuộc cũng chịu nhớ đến nàng rồi sao? "Phủ thừa tướng mời người trở về. Ngoài mặt là vậy nhưng thật ra là muốn người thay Bạch Ngọc Mai (nhị tiểu thư tướng phủ) gả cho nhị vương gia" Hạ Tuyết ra vẻ bức xúc thay chủ tử là nàng nói. Bọn người đó thật đáng ghét đã bỏ rơi chủ tử, bây giờ lại muốn lợi dụng người sao? Hạ Tuyết xưa nay đối với Bạch Kiếm Anh một mực kính trọng, bọn họ lại có thể lợi dụng, khi dễ chủ tử của nàng sao. Bạch Kiếm Anh khẽ nhếch môi, thì ra là muốn nàng trở về làm vật thế thân. Nhị vương gia? Nàng đã từng nghe nói về hắn, một con người lạnh lùng, thị huyết, xem mạng người như…

Chương 5: Về đến phủ

Ác Ma Vương Gia Cực Sủng Ngốc PhiTác giả: ☁ Hắc Thiên Sứ ☁Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Thiếu cung chủ, có tin tức mới" nữ tử thanh y tầm 15, 16 tuổi cung kính nhìn Bạch Kiếm Anh một thân bạch y uyển chuyển báo cáo. (nữ tử thanh y- Hạ Tuyết nha hoàn cũng là hộ vệ thân cận của nàng, từ năm 4 tuổi được nàng thu nhận về Ma cung) "Nói đi" Bạch Kiếm Anh cười nhẹ nói, vừa chậm rãi uống trà. Thu mày lại liếc mắt nhìn Hạ Tuyết báo cáo như chờ xem kịch vui. 16 năm chính xác là 16 năm, rốt cuộc cũng chịu nhớ đến nàng rồi sao? "Phủ thừa tướng mời người trở về. Ngoài mặt là vậy nhưng thật ra là muốn người thay Bạch Ngọc Mai (nhị tiểu thư tướng phủ) gả cho nhị vương gia" Hạ Tuyết ra vẻ bức xúc thay chủ tử là nàng nói. Bọn người đó thật đáng ghét đã bỏ rơi chủ tử, bây giờ lại muốn lợi dụng người sao? Hạ Tuyết xưa nay đối với Bạch Kiếm Anh một mực kính trọng, bọn họ lại có thể lợi dụng, khi dễ chủ tử của nàng sao. Bạch Kiếm Anh khẽ nhếch môi, thì ra là muốn nàng trở về làm vật thế thân. Nhị vương gia? Nàng đã từng nghe nói về hắn, một con người lạnh lùng, thị huyết, xem mạng người như… (tg: Đăng sớm hơn chút, tại vì chủ nhật mình bận nên mới đăng sớm. Sau này vẫn như thường là chủ nhật nha)"Tại sao bên cạnh con lại có cô nương này?" Lý Dao đỡ Bạch Ngọc Lan đứng dậy rồi nhìn Hạ Tuyết đầy nghi hoặc."Nô tì từ nhỏ không cha không mẹ, may được tiểu thư lúc chưa mất trí nhớ cứu giúp, đưa nô tì đến ngôi chùa này. Nô tì rất biết ơn nên nguyện cả đời đi theo tiểu thư" Hạ Tuyết vừa nói vừa giả vờ chấm chấm hai mắt diễn sâu. Những gì nàng kể cũng đều là sự thật nha, nàng rất biết ơn tiểu thư. Nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa cho người."Đại nương a~ Anh nhi muốn đưa Hạ Tuyết đi cùng" Bạch Kiếm Anh ôm chân Hạ Tuyết như nói: Nếu như ngươi không đồng ý, ta không về.Lý Dao bất đắc dĩ ừ một tiếng, dù sao cũng chỉ là một con nô tì chẳng có gì đáng ngại (sai lầm). Nàng lên kiệu ngồi một mực đòi Hạ Tuyết vào cùng mẹ con Lý Dao cũng hết cách đành đồng ý. Trên đường về hai mẹ con Lý Dao luôn suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, tâm trạng có chút lo lắng trái lại với người nào đó trong kiệu, vẫn còn có tâm trạng để ngủ. Nàng phải nghỉ ngơi lấy lại sức (tg: Nãy giờ tg có cho làm gì đâu, oan ức) để có sức mà chỉnh người.Hạ Tuyết lắc đầu thở dài, tiểu thư nàng đột nhiên hôm nay tốt đột xuất thì ra là muốn nàng vào đây để quạt cho mình ngủ a. Thiên a, nàng thật khổ mà.-----Kiệu cuối cùng cũng dừng lại trước phủ thừa tướng. (mọi người tự tưởng tượng nha, tg tả dỡ lắm)Hạ Tuyết lay người Bạch Kiếm Anh dậy, cả hai cùng bước xuống kiệu. Hai bên cổng dài vào phía trong là mấy chục hạ nhân, thấy nàng bước ra liền rãi hoa đánh trống thổi kèn. Thật lãng phí, làm mấy thứ tào lao này làm gì chứ, lấy đồ ăn cho nàng là được rồi. Tuy là hơi tiếc nhưng nàng vẫn không quên mình đang giả ngốc."đông người như vậy đám ma sao? Đây Phủ thừa tướng, thừa tướng chết rồi hả?" Nàng ngây thơ nhìn đám người trước mặt hỏi.Cả đám hạ nhân đồng loạt run rẫy, sao trí tưởng tượng của đại tiểu thư này lại phong phú như vậy, hai mẹ con Lý Dao cũng không khỏi chấn động. Chân của thừa tướng- Bạch Thừa Ngôn đang bước đi cũng bị câu nói của nàng làm cho đóng băng tại chỗ. Lời nói quả là có tính sát thương.

(tg: Đăng sớm hơn chút, tại vì chủ nhật mình bận nên mới đăng sớm. Sau này vẫn như thường là chủ nhật nha)

"Tại sao bên cạnh con lại có cô nương này?" Lý Dao đỡ Bạch Ngọc Lan đứng dậy rồi nhìn Hạ Tuyết đầy nghi hoặc.

"Nô tì từ nhỏ không cha không mẹ, may được tiểu thư lúc chưa mất trí nhớ cứu giúp, đưa nô tì đến ngôi chùa này. Nô tì rất biết ơn nên nguyện cả đời đi theo tiểu thư" Hạ Tuyết vừa nói vừa giả vờ chấm chấm hai mắt diễn sâu. Những gì nàng kể cũng đều là sự thật nha, nàng rất biết ơn tiểu thư. Nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa cho người.

"Đại nương a~ Anh nhi muốn đưa Hạ Tuyết đi cùng" Bạch Kiếm Anh ôm chân Hạ Tuyết như nói: Nếu như ngươi không đồng ý, ta không về.

Lý Dao bất đắc dĩ ừ một tiếng, dù sao cũng chỉ là một con nô tì chẳng có gì đáng ngại (sai lầm). Nàng lên kiệu ngồi một mực đòi Hạ Tuyết vào cùng mẹ con Lý Dao cũng hết cách đành đồng ý. Trên đường về hai mẹ con Lý Dao luôn suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, tâm trạng có chút lo lắng trái lại với người nào đó trong kiệu, vẫn còn có tâm trạng để ngủ. Nàng phải nghỉ ngơi lấy lại sức (tg: Nãy giờ tg có cho làm gì đâu, oan ức) để có sức mà chỉnh người.

Hạ Tuyết lắc đầu thở dài, tiểu thư nàng đột nhiên hôm nay tốt đột xuất thì ra là muốn nàng vào đây để quạt cho mình ngủ a. Thiên a, nàng thật khổ mà.

-----

Kiệu cuối cùng cũng dừng lại trước phủ thừa tướng. (mọi người tự tưởng tượng nha, tg tả dỡ lắm)

Hạ Tuyết lay người Bạch Kiếm Anh dậy, cả hai cùng bước xuống kiệu. Hai bên cổng dài vào phía trong là mấy chục hạ nhân, thấy nàng bước ra liền rãi hoa đánh trống thổi kèn. Thật lãng phí, làm mấy thứ tào lao này làm gì chứ, lấy đồ ăn cho nàng là được rồi. Tuy là hơi tiếc nhưng nàng vẫn không quên mình đang giả ngốc.

"đông người như vậy đám ma sao? Đây Phủ thừa tướng, thừa tướng chết rồi hả?" Nàng ngây thơ nhìn đám người trước mặt hỏi.

Cả đám hạ nhân đồng loạt run rẫy, sao trí tưởng tượng của đại tiểu thư này lại phong phú như vậy, hai mẹ con Lý Dao cũng không khỏi chấn động. Chân của thừa tướng- Bạch Thừa Ngôn đang bước đi cũng bị câu nói của nàng làm cho đóng băng tại chỗ. Lời nói quả là có tính sát thương.

Ác Ma Vương Gia Cực Sủng Ngốc PhiTác giả: ☁ Hắc Thiên Sứ ☁Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Thiếu cung chủ, có tin tức mới" nữ tử thanh y tầm 15, 16 tuổi cung kính nhìn Bạch Kiếm Anh một thân bạch y uyển chuyển báo cáo. (nữ tử thanh y- Hạ Tuyết nha hoàn cũng là hộ vệ thân cận của nàng, từ năm 4 tuổi được nàng thu nhận về Ma cung) "Nói đi" Bạch Kiếm Anh cười nhẹ nói, vừa chậm rãi uống trà. Thu mày lại liếc mắt nhìn Hạ Tuyết báo cáo như chờ xem kịch vui. 16 năm chính xác là 16 năm, rốt cuộc cũng chịu nhớ đến nàng rồi sao? "Phủ thừa tướng mời người trở về. Ngoài mặt là vậy nhưng thật ra là muốn người thay Bạch Ngọc Mai (nhị tiểu thư tướng phủ) gả cho nhị vương gia" Hạ Tuyết ra vẻ bức xúc thay chủ tử là nàng nói. Bọn người đó thật đáng ghét đã bỏ rơi chủ tử, bây giờ lại muốn lợi dụng người sao? Hạ Tuyết xưa nay đối với Bạch Kiếm Anh một mực kính trọng, bọn họ lại có thể lợi dụng, khi dễ chủ tử của nàng sao. Bạch Kiếm Anh khẽ nhếch môi, thì ra là muốn nàng trở về làm vật thế thân. Nhị vương gia? Nàng đã từng nghe nói về hắn, một con người lạnh lùng, thị huyết, xem mạng người như… (tg: Đăng sớm hơn chút, tại vì chủ nhật mình bận nên mới đăng sớm. Sau này vẫn như thường là chủ nhật nha)"Tại sao bên cạnh con lại có cô nương này?" Lý Dao đỡ Bạch Ngọc Lan đứng dậy rồi nhìn Hạ Tuyết đầy nghi hoặc."Nô tì từ nhỏ không cha không mẹ, may được tiểu thư lúc chưa mất trí nhớ cứu giúp, đưa nô tì đến ngôi chùa này. Nô tì rất biết ơn nên nguyện cả đời đi theo tiểu thư" Hạ Tuyết vừa nói vừa giả vờ chấm chấm hai mắt diễn sâu. Những gì nàng kể cũng đều là sự thật nha, nàng rất biết ơn tiểu thư. Nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa cho người."Đại nương a~ Anh nhi muốn đưa Hạ Tuyết đi cùng" Bạch Kiếm Anh ôm chân Hạ Tuyết như nói: Nếu như ngươi không đồng ý, ta không về.Lý Dao bất đắc dĩ ừ một tiếng, dù sao cũng chỉ là một con nô tì chẳng có gì đáng ngại (sai lầm). Nàng lên kiệu ngồi một mực đòi Hạ Tuyết vào cùng mẹ con Lý Dao cũng hết cách đành đồng ý. Trên đường về hai mẹ con Lý Dao luôn suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, tâm trạng có chút lo lắng trái lại với người nào đó trong kiệu, vẫn còn có tâm trạng để ngủ. Nàng phải nghỉ ngơi lấy lại sức (tg: Nãy giờ tg có cho làm gì đâu, oan ức) để có sức mà chỉnh người.Hạ Tuyết lắc đầu thở dài, tiểu thư nàng đột nhiên hôm nay tốt đột xuất thì ra là muốn nàng vào đây để quạt cho mình ngủ a. Thiên a, nàng thật khổ mà.-----Kiệu cuối cùng cũng dừng lại trước phủ thừa tướng. (mọi người tự tưởng tượng nha, tg tả dỡ lắm)Hạ Tuyết lay người Bạch Kiếm Anh dậy, cả hai cùng bước xuống kiệu. Hai bên cổng dài vào phía trong là mấy chục hạ nhân, thấy nàng bước ra liền rãi hoa đánh trống thổi kèn. Thật lãng phí, làm mấy thứ tào lao này làm gì chứ, lấy đồ ăn cho nàng là được rồi. Tuy là hơi tiếc nhưng nàng vẫn không quên mình đang giả ngốc."đông người như vậy đám ma sao? Đây Phủ thừa tướng, thừa tướng chết rồi hả?" Nàng ngây thơ nhìn đám người trước mặt hỏi.Cả đám hạ nhân đồng loạt run rẫy, sao trí tưởng tượng của đại tiểu thư này lại phong phú như vậy, hai mẹ con Lý Dao cũng không khỏi chấn động. Chân của thừa tướng- Bạch Thừa Ngôn đang bước đi cũng bị câu nói của nàng làm cho đóng băng tại chỗ. Lời nói quả là có tính sát thương.

Chương 5: Về đến phủ