Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…

Chương 221-2: Chỗ ở (2)

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MaySau khi thức dậy rửa mặt đơn giản, đi phòng dành cho khách của Mặc Thời Khiêm đối diện với cô trước, bên trong không có người, hơn nữa đệm giường cũng không có nếp nhăn, anh đại khái không có ngủ trưa.Muốn đi phòng khách tìm ly nước uống, phát hiện Mộc phu nhân ngồi ở trong sô pha đọc sách, nghe được động tĩnh cô đi đường, ngẩng đầu vẫy tay với cô, "Hoan Hoan, ta pha cho con ly hồng trà, ở trong ly giữ ấm, hiện tại hẳn là không sai biệt lắm vẫn còn ấm áp, con muốn uống một chút hay không?"Trì Hoan tự nhiên cười nói được, đi qua ngồi xuống, mở ly giữ ấm bên người ra, ngửi hương trà xông vào mũi, vừa hỏi, "Dì, Thời Khiêm và Tây Tây bọn họ đi ra ngoài sao?""Thời Khiêm đã rất lâu không trở lại, Tây Tây lôi kéo nó đi ra ngoài dạo."Mặt nước trong ly giữ ấm còn hơi nước màu trắng nống đậm, ấm áp và mùi thơm ngát, có thể còn bỏ thêm dược liệu khác, có vị thuốc Đông y nhàn nhạt, ngửi lên thực thoải mái.Tiếng nói ôn nhu và  mang theo ý cười của Mộc phu nhân vang lên, "Hoan Hoan, con và Thời Khiêm cùng một chỗ, thằng bé có làm gì không tốt không?"Trì Hoan ngẩn ra, lập tức mím môi cười, "Anh ấy tốt lắm, cháu còn lo lắng cháu không tốt đâu."Khi Mộc phu nhân nói chuyện tinh tế đánh giá cô, nhưng ánh mắt sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, vẫn đang thực ôn nhu, trong giọng nói mang theo chút thở dài, "Tính tình nó là rất buồn chán, Mãn Nguyệt chính là ngại nó quá buồn chán cũng không biểu đạt... Ta vẫn lo lắng con gái ở thời gian dài với nó, liền sẽ không chịu nổi buồn chán của nó, nó cái gì cũng tốt, chỉ là luôn thích tự mình gánh vác..."Con người bà thực ôn nhu, nhưng trong ôn nhu cũng có một loại cao ngất, tựa như lúc ngồi, cho dù chỉ tùy ý nói chuyện phiếm, tư thế ngồi của bà cũng là cực kỳ tiêu chuẩn, có loại phu nhân tao nhã, đồng thời cũng có vẻ người tinh thần đặc biệt tốt.Trì Hoan cảm thấy bà hẳn là không có ôn nhu như thoạt nhìn vậy, hoặc là càng chuẩn xác mà nói, là sau ôn nhu này, có kiên cường, độc lập, thậm chí quyết tuyệt cường đại đang chống đỡ.

Editor: May

Sau khi thức dậy rửa mặt đơn giản, đi phòng dành cho khách của Mặc Thời Khiêm đối diện với cô trước, bên trong không có người, hơn nữa đệm giường cũng không có nếp nhăn, anh đại khái không có ngủ trưa.

Muốn đi phòng khách tìm ly nước uống, phát hiện Mộc phu nhân ngồi ở trong sô pha đọc sách, nghe được động tĩnh cô đi đường, ngẩng đầu vẫy tay với cô, "Hoan Hoan, ta pha cho con ly hồng trà, ở trong ly giữ ấm, hiện tại hẳn là không sai biệt lắm vẫn còn ấm áp, con muốn uống một chút hay không?"

Trì Hoan tự nhiên cười nói được, đi qua ngồi xuống, mở ly giữ ấm bên người ra, ngửi hương trà xông vào mũi, vừa hỏi, "Dì, Thời Khiêm và Tây Tây bọn họ đi ra ngoài sao?"

"Thời Khiêm đã rất lâu không trở lại, Tây Tây lôi kéo nó đi ra ngoài dạo."

Mặt nước trong ly giữ ấm còn hơi nước màu trắng nống đậm, ấm áp và mùi thơm ngát, có thể còn bỏ thêm dược liệu khác, có vị thuốc Đông y nhàn nhạt, ngửi lên thực thoải mái.

Tiếng nói ôn nhu và  mang theo ý cười của Mộc phu nhân vang lên, "Hoan Hoan, con và Thời Khiêm cùng một chỗ, thằng bé có làm gì không tốt không?"

Trì Hoan ngẩn ra, lập tức mím môi cười, "Anh ấy tốt lắm, cháu còn lo lắng cháu không tốt đâu."

Khi Mộc phu nhân nói chuyện tinh tế đánh giá cô, nhưng ánh mắt sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, vẫn đang thực ôn nhu, trong giọng nói mang theo chút thở dài, "Tính tình nó là rất buồn chán, Mãn Nguyệt chính là ngại nó quá buồn chán cũng không biểu đạt... Ta vẫn lo lắng con gái ở thời gian dài với nó, liền sẽ không chịu nổi buồn chán của nó, nó cái gì cũng tốt, chỉ là luôn thích tự mình gánh vác..."

Con người bà thực ôn nhu, nhưng trong ôn nhu cũng có một loại cao ngất, tựa như lúc ngồi, cho dù chỉ tùy ý nói chuyện phiếm, tư thế ngồi của bà cũng là cực kỳ tiêu chuẩn, có loại phu nhân tao nhã, đồng thời cũng có vẻ người tinh thần đặc biệt tốt.

Trì Hoan cảm thấy bà hẳn là không có ôn nhu như thoạt nhìn vậy, hoặc là càng chuẩn xác mà nói, là sau ôn nhu này, có kiên cường, độc lập, thậm chí quyết tuyệt cường đại đang chống đỡ.

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MaySau khi thức dậy rửa mặt đơn giản, đi phòng dành cho khách của Mặc Thời Khiêm đối diện với cô trước, bên trong không có người, hơn nữa đệm giường cũng không có nếp nhăn, anh đại khái không có ngủ trưa.Muốn đi phòng khách tìm ly nước uống, phát hiện Mộc phu nhân ngồi ở trong sô pha đọc sách, nghe được động tĩnh cô đi đường, ngẩng đầu vẫy tay với cô, "Hoan Hoan, ta pha cho con ly hồng trà, ở trong ly giữ ấm, hiện tại hẳn là không sai biệt lắm vẫn còn ấm áp, con muốn uống một chút hay không?"Trì Hoan tự nhiên cười nói được, đi qua ngồi xuống, mở ly giữ ấm bên người ra, ngửi hương trà xông vào mũi, vừa hỏi, "Dì, Thời Khiêm và Tây Tây bọn họ đi ra ngoài sao?""Thời Khiêm đã rất lâu không trở lại, Tây Tây lôi kéo nó đi ra ngoài dạo."Mặt nước trong ly giữ ấm còn hơi nước màu trắng nống đậm, ấm áp và mùi thơm ngát, có thể còn bỏ thêm dược liệu khác, có vị thuốc Đông y nhàn nhạt, ngửi lên thực thoải mái.Tiếng nói ôn nhu và  mang theo ý cười của Mộc phu nhân vang lên, "Hoan Hoan, con và Thời Khiêm cùng một chỗ, thằng bé có làm gì không tốt không?"Trì Hoan ngẩn ra, lập tức mím môi cười, "Anh ấy tốt lắm, cháu còn lo lắng cháu không tốt đâu."Khi Mộc phu nhân nói chuyện tinh tế đánh giá cô, nhưng ánh mắt sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, vẫn đang thực ôn nhu, trong giọng nói mang theo chút thở dài, "Tính tình nó là rất buồn chán, Mãn Nguyệt chính là ngại nó quá buồn chán cũng không biểu đạt... Ta vẫn lo lắng con gái ở thời gian dài với nó, liền sẽ không chịu nổi buồn chán của nó, nó cái gì cũng tốt, chỉ là luôn thích tự mình gánh vác..."Con người bà thực ôn nhu, nhưng trong ôn nhu cũng có một loại cao ngất, tựa như lúc ngồi, cho dù chỉ tùy ý nói chuyện phiếm, tư thế ngồi của bà cũng là cực kỳ tiêu chuẩn, có loại phu nhân tao nhã, đồng thời cũng có vẻ người tinh thần đặc biệt tốt.Trì Hoan cảm thấy bà hẳn là không có ôn nhu như thoạt nhìn vậy, hoặc là càng chuẩn xác mà nói, là sau ôn nhu này, có kiên cường, độc lập, thậm chí quyết tuyệt cường đại đang chống đỡ.

Chương 221-2: Chỗ ở (2)