Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…
Chương 229-1: Yêu (1)
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: May"Ừ, lúc bà ấy còn trên đời xinh đẹp ôn nhu, anh yêu bà ấy."Trì Hoan ghé vào trên vai người đàn ông, cả người chấn động thật mạnh, ngay cả con ngươi cũng đột nhiên mở rộng vài phần, có vài giây, cô thậm chí hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.Yêu.Cô đột nhiên hiểu được, cổ bạc lạnh đùa cợt kia, là đang trào phúng cái gì.Là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể trách mẹ của chính mình, cho nên chỉ có thể giận chó đánh mèo với tình yêu của bản thân.Cho dù thật ra anh biết, tình yêu là vô tội.Nhưng trong lòng luôn luôn oán hận khó tiêu.Lại hoặc là, khi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lưu lại đều là cảm thụ trực quan và kết luận, mặc dù là lý luận mâu thuẩn, nhưng lý luận mâu thuẫn này đã cắm rễ ở trái tim anh.Khuôn mặt nhỏ mềm của cô gái dán lên khuôn mặt người đàn ông."Mẹ anh cố ý sinh hạ anh, có lẽ cũng không phải vì người đàn ông kia... Có lẽ cũng chỉ là vì anh mà thôi."Anh không nói gì."Mặc Thời Khiêm.""Hửm?"Thành phố cổ ban đêm, im lặng lại náo nhiệt, duy chỉ giọng nói của cô là thấp nhuyễn lại rõ ràng, "Em cũng sẽ khiến anh yêu em."Người đàn ông cao ngất quá mức tuấn mỹ, lại cõng bạn gái của mình, ở trong du khách lui tới, tỷ lệ quay đầu rất cao.Trong lòng Trì Hoan cũng không có không yên hoặc là khẩn trương gì, chỉ cảm thấy thời gian bị kéo đặc biệt dài lâu.Một phút đồng hồ, hai phút, hoặc là ba phút.
Editor: May
"Ừ, lúc bà ấy còn trên đời xinh đẹp ôn nhu, anh yêu bà ấy."
Trì Hoan ghé vào trên vai người đàn ông, cả người chấn động thật mạnh, ngay cả con ngươi cũng đột nhiên mở rộng vài phần, có vài giây, cô thậm chí hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.
Yêu.
Cô đột nhiên hiểu được, cổ bạc lạnh đùa cợt kia, là đang trào phúng cái gì.
Là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể trách mẹ của chính mình, cho nên chỉ có thể giận chó đánh mèo với tình yêu của bản thân.
Cho dù thật ra anh biết, tình yêu là vô tội.
Nhưng trong lòng luôn luôn oán hận khó tiêu.
Lại hoặc là, khi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lưu lại đều là cảm thụ trực quan và kết luận, mặc dù là lý luận mâu thuẩn, nhưng lý luận mâu thuẫn này đã cắm rễ ở trái tim anh.
Khuôn mặt nhỏ mềm của cô gái dán lên khuôn mặt người đàn ông.
"Mẹ anh cố ý sinh hạ anh, có lẽ cũng không phải vì người đàn ông kia... Có lẽ cũng chỉ là vì anh mà thôi."
Anh không nói gì.
"Mặc Thời Khiêm."
"Hửm?"
Thành phố cổ ban đêm, im lặng lại náo nhiệt, duy chỉ giọng nói của cô là thấp nhuyễn lại rõ ràng, "Em cũng sẽ khiến anh yêu em."
Người đàn ông cao ngất quá mức tuấn mỹ, lại cõng bạn gái của mình, ở trong du khách lui tới, tỷ lệ quay đầu rất cao.
Trong lòng Trì Hoan cũng không có không yên hoặc là khẩn trương gì, chỉ cảm thấy thời gian bị kéo đặc biệt dài lâu.
Một phút đồng hồ, hai phút, hoặc là ba phút.
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: May"Ừ, lúc bà ấy còn trên đời xinh đẹp ôn nhu, anh yêu bà ấy."Trì Hoan ghé vào trên vai người đàn ông, cả người chấn động thật mạnh, ngay cả con ngươi cũng đột nhiên mở rộng vài phần, có vài giây, cô thậm chí hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.Yêu.Cô đột nhiên hiểu được, cổ bạc lạnh đùa cợt kia, là đang trào phúng cái gì.Là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể trách mẹ của chính mình, cho nên chỉ có thể giận chó đánh mèo với tình yêu của bản thân.Cho dù thật ra anh biết, tình yêu là vô tội.Nhưng trong lòng luôn luôn oán hận khó tiêu.Lại hoặc là, khi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lưu lại đều là cảm thụ trực quan và kết luận, mặc dù là lý luận mâu thuẩn, nhưng lý luận mâu thuẫn này đã cắm rễ ở trái tim anh.Khuôn mặt nhỏ mềm của cô gái dán lên khuôn mặt người đàn ông."Mẹ anh cố ý sinh hạ anh, có lẽ cũng không phải vì người đàn ông kia... Có lẽ cũng chỉ là vì anh mà thôi."Anh không nói gì."Mặc Thời Khiêm.""Hửm?"Thành phố cổ ban đêm, im lặng lại náo nhiệt, duy chỉ giọng nói của cô là thấp nhuyễn lại rõ ràng, "Em cũng sẽ khiến anh yêu em."Người đàn ông cao ngất quá mức tuấn mỹ, lại cõng bạn gái của mình, ở trong du khách lui tới, tỷ lệ quay đầu rất cao.Trong lòng Trì Hoan cũng không có không yên hoặc là khẩn trương gì, chỉ cảm thấy thời gian bị kéo đặc biệt dài lâu.Một phút đồng hồ, hai phút, hoặc là ba phút.