Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…
Chương 254-2: Nghỉ ngơi (2)
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MaySau khi Mặc Thời Khiêm làm tốt bữa tối, lên lầu đi gọi cô gái thật lâu chưa xuống dưới ăn cơm, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy cô gái cong đầu gối ngồi dựa vào lưng ghế sô pha.Trên người cô mặc áo lông thuần trắng, tóc dài ướt sũng rối tung nửa khô, cô vừa không xem sách, cũng không có xem ipad hoặc là laptop, tầm mắt nhìn về phía mưa dầm liên miên ngoài cửa sổ, xuất thần.Anh lập tức đi qua, cúi người, trực tiếp một tay ôm lấy người của cô, mặt dán lên khuôn mặt mềm mại của cô, nói giọng khàn khàn, "Ăn cơm."Trì Hoan hồi thần, liếc anh một cái, gật gật đầu, "Được."Mặc Thời Khiêm đứng thẳng thân hình, bàn tay hướng về phía cô.Cô nhìn bàn tay to khớp xương rõ ràng đưa đến trước mắt chính mình, vẫn là đặt tay của mình lên trên, bị kéo lên, sau đó liền đứng dậy.Mặc Thời Khiêm làm một bàn đồ ăn, hai người ăn dư dả.Một bữa cơm ăn thực yên tĩnh, Trì Hoan ăn thật sự chậm, nhìn qua thậm chí còn có loại nghiêm túc thực kỳ dị, như là đang nghiêm túc nhấm nháp.Người đàn ông nhân nhượng tốc độ của cô, cũng ăn đến rất chậm, nhưng anh chậm chạp không yên lòng.Ước chừng chính là, lực chú ý của cô ở trên đồ ăn, mà lực chú ý của anh đều trên người cô.Toàn bộ quá trình đều là im lặng mà bình thản.Sau khi ăn xong, Trì Hoan ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm trà mẹ Lý pha cho cô, vách ly có chút năng, nhưng ấm áp toàn bộ bàn tay và ngón tay.Cô cúi đầu, nhìn khói thật mỏng bay trên mặt nước trà.Mưa bên ngoài tựa hồ càng rơi càng lớn, ngồi ở trong phòng cũng có thể nghe được âm thanh nhỏ tí tách.Mặc Thời Khiêm ở sau lưng cô cách đó không xa nhìn cô trong chốc lát, vẫn là đi qua.
Editor: May
Sau khi Mặc Thời Khiêm làm tốt bữa tối, lên lầu đi gọi cô gái thật lâu chưa xuống dưới ăn cơm, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy cô gái cong đầu gối ngồi dựa vào lưng ghế sô pha.
Trên người cô mặc áo lông thuần trắng, tóc dài ướt sũng rối tung nửa khô, cô vừa không xem sách, cũng không có xem ipad hoặc là laptop, tầm mắt nhìn về phía mưa dầm liên miên ngoài cửa sổ, xuất thần.
Anh lập tức đi qua, cúi người, trực tiếp một tay ôm lấy người của cô, mặt dán lên khuôn mặt mềm mại của cô, nói giọng khàn khàn, "Ăn cơm."
Trì Hoan hồi thần, liếc anh một cái, gật gật đầu, "Được."
Mặc Thời Khiêm đứng thẳng thân hình, bàn tay hướng về phía cô.
Cô nhìn bàn tay to khớp xương rõ ràng đưa đến trước mắt chính mình, vẫn là đặt tay của mình lên trên, bị kéo lên, sau đó liền đứng dậy.
Mặc Thời Khiêm làm một bàn đồ ăn, hai người ăn dư dả.
Một bữa cơm ăn thực yên tĩnh, Trì Hoan ăn thật sự chậm, nhìn qua thậm chí còn có loại nghiêm túc thực kỳ dị, như là đang nghiêm túc nhấm nháp.
Người đàn ông nhân nhượng tốc độ của cô, cũng ăn đến rất chậm, nhưng anh chậm chạp không yên lòng.
Ước chừng chính là, lực chú ý của cô ở trên đồ ăn, mà lực chú ý của anh đều trên người cô.
Toàn bộ quá trình đều là im lặng mà bình thản.
Sau khi ăn xong, Trì Hoan ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm trà mẹ Lý pha cho cô, vách ly có chút năng, nhưng ấm áp toàn bộ bàn tay và ngón tay.
Cô cúi đầu, nhìn khói thật mỏng bay trên mặt nước trà.
Mưa bên ngoài tựa hồ càng rơi càng lớn, ngồi ở trong phòng cũng có thể nghe được âm thanh nhỏ tí tách.
Mặc Thời Khiêm ở sau lưng cô cách đó không xa nhìn cô trong chốc lát, vẫn là đi qua.
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MaySau khi Mặc Thời Khiêm làm tốt bữa tối, lên lầu đi gọi cô gái thật lâu chưa xuống dưới ăn cơm, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy cô gái cong đầu gối ngồi dựa vào lưng ghế sô pha.Trên người cô mặc áo lông thuần trắng, tóc dài ướt sũng rối tung nửa khô, cô vừa không xem sách, cũng không có xem ipad hoặc là laptop, tầm mắt nhìn về phía mưa dầm liên miên ngoài cửa sổ, xuất thần.Anh lập tức đi qua, cúi người, trực tiếp một tay ôm lấy người của cô, mặt dán lên khuôn mặt mềm mại của cô, nói giọng khàn khàn, "Ăn cơm."Trì Hoan hồi thần, liếc anh một cái, gật gật đầu, "Được."Mặc Thời Khiêm đứng thẳng thân hình, bàn tay hướng về phía cô.Cô nhìn bàn tay to khớp xương rõ ràng đưa đến trước mắt chính mình, vẫn là đặt tay của mình lên trên, bị kéo lên, sau đó liền đứng dậy.Mặc Thời Khiêm làm một bàn đồ ăn, hai người ăn dư dả.Một bữa cơm ăn thực yên tĩnh, Trì Hoan ăn thật sự chậm, nhìn qua thậm chí còn có loại nghiêm túc thực kỳ dị, như là đang nghiêm túc nhấm nháp.Người đàn ông nhân nhượng tốc độ của cô, cũng ăn đến rất chậm, nhưng anh chậm chạp không yên lòng.Ước chừng chính là, lực chú ý của cô ở trên đồ ăn, mà lực chú ý của anh đều trên người cô.Toàn bộ quá trình đều là im lặng mà bình thản.Sau khi ăn xong, Trì Hoan ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm trà mẹ Lý pha cho cô, vách ly có chút năng, nhưng ấm áp toàn bộ bàn tay và ngón tay.Cô cúi đầu, nhìn khói thật mỏng bay trên mặt nước trà.Mưa bên ngoài tựa hồ càng rơi càng lớn, ngồi ở trong phòng cũng có thể nghe được âm thanh nhỏ tí tách.Mặc Thời Khiêm ở sau lưng cô cách đó không xa nhìn cô trong chốc lát, vẫn là đi qua.