Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…

Chương 256-1: Dọn ra ngoài (1)

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayÁnh mắt Trì Hoan nhìn anh, mấy lần há miệng, đều không có phát ra âm thanh, cuối cùng nhẹ nhàng nói, "Em muốn yên lặng một chút..."Chia tay?Cô nghĩ tới, mấy ngày nay xử lý hậu sự cho ba, cô thường thường, ngẫu nhiên cũng sẽ có ý niệm này trong đầu.Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mỗi lần nghĩ đến, đều không hạ được quyết tâm.Nếu ngay cả anh cũng luyến tiếc, cô sao lại có thể bỏ được.Cô càng yêu hơn anh, càng cần cùng ỷ lại anh.Nhưng cô cũng không có cách nào làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thoải mái cùng anh sinh hoạt cùng nhau.Ba cô đã chết -- bởi vì tình yêu của cô.Lúc còn sống không cảm thấy rất thân... Chờ sau khi ông qua đời mới phát hiện, kia thật là người thân cuối cùng của cô.Mắt sâu của người đàn ông khóa mặt của cô, tiếng nói đè nén chậm rãi hỏi, "Yên lặng một chút, là có ý tứ gì?"Tốc độ nói của cô cũng rất chậm, như là cân nhắc từng câu từng chữ, "Em nghĩ... rời khỏi nơi này, về nhà trọ của em ở."Gần như không đợi âm lời nói của cô lưu lại, anh liền không chút nghĩ ngợi phun ra hai chữ, "Không được."Dọn khỏi biệt thự của anh, kia có gì khác với chia tay sao?Trì Hoan nhìn anh, mím môi nhẹ nhàng nói, "Em đã quyết định."Mặc Thời Khiêm nheo mắt lại, trong lòng tràn đầy tầng tầng cảm xúc hắc ám, nhưng đều khắc chế cùng thu liễm ở dưới khuôn mặt anh tuấn, anh thản nhiên nói, "Có phải gần đây em không muốn nhìn thấy anh không? Có thể, em ở nơi này, anh dọn ra ngoài một đoạn thời gian.""Này có cái gì khác nhau sao?"

Editor: May

Ánh mắt Trì Hoan nhìn anh, mấy lần há miệng, đều không có phát ra âm thanh, cuối cùng nhẹ nhàng nói, "Em muốn yên lặng một chút..."

Chia tay?

Cô nghĩ tới, mấy ngày nay xử lý hậu sự cho ba, cô thường thường, ngẫu nhiên cũng sẽ có ý niệm này trong đầu.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mỗi lần nghĩ đến, đều không hạ được quyết tâm.

Nếu ngay cả anh cũng luyến tiếc, cô sao lại có thể bỏ được.

Cô càng yêu hơn anh, càng cần cùng ỷ lại anh.

Nhưng cô cũng không có cách nào làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thoải mái cùng anh sinh hoạt cùng nhau.

Ba cô đã chết -- bởi vì tình yêu của cô.

Lúc còn sống không cảm thấy rất thân... Chờ sau khi ông qua đời mới phát hiện, kia thật là người thân cuối cùng của cô.

Mắt sâu của người đàn ông khóa mặt của cô, tiếng nói đè nén chậm rãi hỏi, "Yên lặng một chút, là có ý tứ gì?"

Tốc độ nói của cô cũng rất chậm, như là cân nhắc từng câu từng chữ, "Em nghĩ... rời khỏi nơi này, về nhà trọ của em ở."

Gần như không đợi âm lời nói của cô lưu lại, anh liền không chút nghĩ ngợi phun ra hai chữ, "Không được."

Dọn khỏi biệt thự của anh, kia có gì khác với chia tay sao?

Trì Hoan nhìn anh, mím môi nhẹ nhàng nói, "Em đã quyết định."

Mặc Thời Khiêm nheo mắt lại, trong lòng tràn đầy tầng tầng cảm xúc hắc ám, nhưng đều khắc chế cùng thu liễm ở dưới khuôn mặt anh tuấn, anh thản nhiên nói, "Có phải gần đây em không muốn nhìn thấy anh không? Có thể, em ở nơi này, anh dọn ra ngoài một đoạn thời gian."

"Này có cái gì khác nhau sao?"

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayÁnh mắt Trì Hoan nhìn anh, mấy lần há miệng, đều không có phát ra âm thanh, cuối cùng nhẹ nhàng nói, "Em muốn yên lặng một chút..."Chia tay?Cô nghĩ tới, mấy ngày nay xử lý hậu sự cho ba, cô thường thường, ngẫu nhiên cũng sẽ có ý niệm này trong đầu.Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mỗi lần nghĩ đến, đều không hạ được quyết tâm.Nếu ngay cả anh cũng luyến tiếc, cô sao lại có thể bỏ được.Cô càng yêu hơn anh, càng cần cùng ỷ lại anh.Nhưng cô cũng không có cách nào làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thoải mái cùng anh sinh hoạt cùng nhau.Ba cô đã chết -- bởi vì tình yêu của cô.Lúc còn sống không cảm thấy rất thân... Chờ sau khi ông qua đời mới phát hiện, kia thật là người thân cuối cùng của cô.Mắt sâu của người đàn ông khóa mặt của cô, tiếng nói đè nén chậm rãi hỏi, "Yên lặng một chút, là có ý tứ gì?"Tốc độ nói của cô cũng rất chậm, như là cân nhắc từng câu từng chữ, "Em nghĩ... rời khỏi nơi này, về nhà trọ của em ở."Gần như không đợi âm lời nói của cô lưu lại, anh liền không chút nghĩ ngợi phun ra hai chữ, "Không được."Dọn khỏi biệt thự của anh, kia có gì khác với chia tay sao?Trì Hoan nhìn anh, mím môi nhẹ nhàng nói, "Em đã quyết định."Mặc Thời Khiêm nheo mắt lại, trong lòng tràn đầy tầng tầng cảm xúc hắc ám, nhưng đều khắc chế cùng thu liễm ở dưới khuôn mặt anh tuấn, anh thản nhiên nói, "Có phải gần đây em không muốn nhìn thấy anh không? Có thể, em ở nơi này, anh dọn ra ngoài một đoạn thời gian.""Này có cái gì khác nhau sao?"

Chương 256-1: Dọn ra ngoài (1)