Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…
Chương 266-2: Múc cơm (2)
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayTrì Hoan, "..."Cô cũng không phải thiểu năng trí tuệ.Tính tình trầm mặc ít lời gần hai mươi năm của Mặc Thời Khiêm, là không có khả năng đột nhiên trở nên nói nhiều lên, mấy ngày nay Trì Hoan cũng cơ bản là anh nói chuyện cô đáp lại, ít chủ động mở miệng.Cho nên toàn bộ bữa tối, phong phú, sắc hương vị đầy đủ, lại rất an tĩnh.Cũng may bầu không khí cũng không có quá xấu hổ, thoải mái tự tại, nồi canh bốc lên khói trắng lượn lờ, nhuộm đẫm ra một loại cảm giác năm tháng an tĩnh tốt đẹp.Sau khi ăn xong, Trì Hoan tự giác nói, "Anh đi về trước đi, nếu quá muộn trên đường tuyết đọng sẽ càng sâu, lái xe không an toàn, lát nữa em tự thu dọn tự mình rửa là có thể."Mặc Thời Khiêm chỉ nhìn cô một cái, cũng không để ý đến lời của cô.Phòng bếp được anh thu dọn xong, như là chưa từng dùng quá.Trì Hoan vốn tưởng rằng anh chuẩn bị đợi đến khuya, thậm chí là... Ở tại chỗ này qua đêm, lấy cớ trời mưa đường trơn lái xe rất nguy hiểm linh tinh.Nhưng là sau khi ăn xong uống nửa ly trà, nghỉ ngơi một lát, anh liền đứng lên, "Ngày mai anh sẽ tới đây." Cô gật gật đầu, "À, trên đường cẩn thận."Mặc Thời Khiêm cầm lấy áo khoác treo trên giá áo mặc lên người, khi mặc đến một nửa đột nhiên dừng lại, nghiêng nhìn về phía cô, nhíu mày nói, "Hôm nay em không có gửi tin nhắn cho anh."Trì Hoan sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Hả?"Mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, nhẫn nại tính tình nhắc nhở, "Sáng hôm nay em nói, sẽ gửi tin nhắn cho anh."Lúc này Trì Hoan mới nhớ tới lời nói buổi sáng cô từng nói qua --
Editor: May
Trì Hoan, "..."
Cô cũng không phải thiểu năng trí tuệ.
Tính tình trầm mặc ít lời gần hai mươi năm của Mặc Thời Khiêm, là không có khả năng đột nhiên trở nên nói nhiều lên, mấy ngày nay Trì Hoan cũng cơ bản là anh nói chuyện cô đáp lại, ít chủ động mở miệng.
Cho nên toàn bộ bữa tối, phong phú, sắc hương vị đầy đủ, lại rất an tĩnh.
Cũng may bầu không khí cũng không có quá xấu hổ, thoải mái tự tại, nồi canh bốc lên khói trắng lượn lờ, nhuộm đẫm ra một loại cảm giác năm tháng an tĩnh tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, Trì Hoan tự giác nói, "Anh đi về trước đi, nếu quá muộn trên đường tuyết đọng sẽ càng sâu, lái xe không an toàn, lát nữa em tự thu dọn tự mình rửa là có thể."
Mặc Thời Khiêm chỉ nhìn cô một cái, cũng không để ý đến lời của cô.
Phòng bếp được anh thu dọn xong, như là chưa từng dùng quá.
Trì Hoan vốn tưởng rằng anh chuẩn bị đợi đến khuya, thậm chí là... Ở tại chỗ này qua đêm, lấy cớ trời mưa đường trơn lái xe rất nguy hiểm linh tinh.
Nhưng là sau khi ăn xong uống nửa ly trà, nghỉ ngơi một lát, anh liền đứng lên, "Ngày mai anh sẽ tới đây."
Cô gật gật đầu, "À, trên đường cẩn thận."
Mặc Thời Khiêm cầm lấy áo khoác treo trên giá áo mặc lên người, khi mặc đến một nửa đột nhiên dừng lại, nghiêng nhìn về phía cô, nhíu mày nói, "Hôm nay em không có gửi tin nhắn cho anh."
Trì Hoan sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Hả?"
Mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, nhẫn nại tính tình nhắc nhở, "Sáng hôm nay em nói, sẽ gửi tin nhắn cho anh."
Lúc này Trì Hoan mới nhớ tới lời nói buổi sáng cô từng nói qua --
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayTrì Hoan, "..."Cô cũng không phải thiểu năng trí tuệ.Tính tình trầm mặc ít lời gần hai mươi năm của Mặc Thời Khiêm, là không có khả năng đột nhiên trở nên nói nhiều lên, mấy ngày nay Trì Hoan cũng cơ bản là anh nói chuyện cô đáp lại, ít chủ động mở miệng.Cho nên toàn bộ bữa tối, phong phú, sắc hương vị đầy đủ, lại rất an tĩnh.Cũng may bầu không khí cũng không có quá xấu hổ, thoải mái tự tại, nồi canh bốc lên khói trắng lượn lờ, nhuộm đẫm ra một loại cảm giác năm tháng an tĩnh tốt đẹp.Sau khi ăn xong, Trì Hoan tự giác nói, "Anh đi về trước đi, nếu quá muộn trên đường tuyết đọng sẽ càng sâu, lái xe không an toàn, lát nữa em tự thu dọn tự mình rửa là có thể."Mặc Thời Khiêm chỉ nhìn cô một cái, cũng không để ý đến lời của cô.Phòng bếp được anh thu dọn xong, như là chưa từng dùng quá.Trì Hoan vốn tưởng rằng anh chuẩn bị đợi đến khuya, thậm chí là... Ở tại chỗ này qua đêm, lấy cớ trời mưa đường trơn lái xe rất nguy hiểm linh tinh.Nhưng là sau khi ăn xong uống nửa ly trà, nghỉ ngơi một lát, anh liền đứng lên, "Ngày mai anh sẽ tới đây." Cô gật gật đầu, "À, trên đường cẩn thận."Mặc Thời Khiêm cầm lấy áo khoác treo trên giá áo mặc lên người, khi mặc đến một nửa đột nhiên dừng lại, nghiêng nhìn về phía cô, nhíu mày nói, "Hôm nay em không có gửi tin nhắn cho anh."Trì Hoan sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Hả?"Mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, nhẫn nại tính tình nhắc nhở, "Sáng hôm nay em nói, sẽ gửi tin nhắn cho anh."Lúc này Trì Hoan mới nhớ tới lời nói buổi sáng cô từng nói qua --