Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…
Chương 272: Không nói một lời
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayLúc nộp tiền làm thủ tục, anh không nhìn cô đưa thẻ qua, lấy thẻ từ trong ví tiền của mình ra quẹt.Trì Hoan cũng không nói gì, thu thẻ của mình về.Sau khi thủ tục xong xuôi, An Kha nhận được điện thoại Mặc Thời Khiêm phân phó cầm quần áo Trì Hoan đến.Người đàn ông cởi áo khoác trên người cô xuống, lại cúi đầu mặc chỉnh tề áo sạch sẽ và khăn quàng cổ cho cô, lại gấp tốt đồ bị thay ra cất vào trong gói to, đưa cho An Kha.An Kha tự nhiên đã biết chuyện đã xảy ra buổi sáng, không nhịn xuống, hỏi, "Trì tiểu thư, vì sao cô không gọi điện thoại bảo tôi đưa cô đi?"Trì Hoan mím môi, lấy tóc dài của mình trong khăn quàng cổ ra, lại dùng ngón tay tùy tiện chải chải, thản nhiên nói, "Tôi chỉ là tính đi trung tâm thương mại gần đó mua vài thứ liền trở lại, liền không gọi điện thoại cho cô."Ngay lúc đó cô thật là từng cân nhắc bảo An Kha đến đón cô, nhưng nghĩ lại nghĩ vẫn là buông tha cho.An Kha nhìn Mặc Thời Khiêm.Người đàn ông thản nhiên nói, "Cô đi về trước, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô."An Kha gật đầu, "Được, Mặc Tiên sinh."......Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mặc Thời Khiêm tìm một nhà hàng, mang Trì Hoan đi ăn cơm. Hiện tại đã muốn một giờ chiều, qua giờ cơm rồi, người trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ có linh rải rác tán hai ba bàn.Gọi cơm, sau đó chờ đồ ăn lên.Đưa thực đơn cho phục vụ sinh, Trì Hoan lại uống ngụm thức uống nóng người đàn ông gọi thay cô, khi buông cái ly, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện cô vẫn luôn không nói một lời
Editor: May
Lúc nộp tiền làm thủ tục, anh không nhìn cô đưa thẻ qua, lấy thẻ từ trong ví tiền của mình ra quẹt.
Trì Hoan cũng không nói gì, thu thẻ của mình về.
Sau khi thủ tục xong xuôi, An Kha nhận được điện thoại Mặc Thời Khiêm phân phó cầm quần áo Trì Hoan đến.
Người đàn ông cởi áo khoác trên người cô xuống, lại cúi đầu mặc chỉnh tề áo sạch sẽ và khăn quàng cổ cho cô, lại gấp tốt đồ bị thay ra cất vào trong gói to, đưa cho An Kha.
An Kha tự nhiên đã biết chuyện đã xảy ra buổi sáng, không nhịn xuống, hỏi, "Trì tiểu thư, vì sao cô không gọi điện thoại bảo tôi đưa cô đi?"
Trì Hoan mím môi, lấy tóc dài của mình trong khăn quàng cổ ra, lại dùng ngón tay tùy tiện chải chải, thản nhiên nói, "Tôi chỉ là tính đi trung tâm thương mại gần đó mua vài thứ liền trở lại, liền không gọi điện thoại cho cô."
Ngay lúc đó cô thật là từng cân nhắc bảo An Kha đến đón cô, nhưng nghĩ lại nghĩ vẫn là buông tha cho.
An Kha nhìn Mặc Thời Khiêm.
Người đàn ông thản nhiên nói, "Cô đi về trước, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô."
An Kha gật đầu, "Được, Mặc Tiên sinh."
......
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mặc Thời Khiêm tìm một nhà hàng, mang Trì Hoan đi ăn cơm.
Hiện tại đã muốn một giờ chiều, qua giờ cơm rồi, người trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ có linh rải rác tán hai ba bàn.
Gọi cơm, sau đó chờ đồ ăn lên.
Đưa thực đơn cho phục vụ sinh, Trì Hoan lại uống ngụm thức uống nóng người đàn ông gọi thay cô, khi buông cái ly, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện cô vẫn luôn không nói một lời
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayLúc nộp tiền làm thủ tục, anh không nhìn cô đưa thẻ qua, lấy thẻ từ trong ví tiền của mình ra quẹt.Trì Hoan cũng không nói gì, thu thẻ của mình về.Sau khi thủ tục xong xuôi, An Kha nhận được điện thoại Mặc Thời Khiêm phân phó cầm quần áo Trì Hoan đến.Người đàn ông cởi áo khoác trên người cô xuống, lại cúi đầu mặc chỉnh tề áo sạch sẽ và khăn quàng cổ cho cô, lại gấp tốt đồ bị thay ra cất vào trong gói to, đưa cho An Kha.An Kha tự nhiên đã biết chuyện đã xảy ra buổi sáng, không nhịn xuống, hỏi, "Trì tiểu thư, vì sao cô không gọi điện thoại bảo tôi đưa cô đi?"Trì Hoan mím môi, lấy tóc dài của mình trong khăn quàng cổ ra, lại dùng ngón tay tùy tiện chải chải, thản nhiên nói, "Tôi chỉ là tính đi trung tâm thương mại gần đó mua vài thứ liền trở lại, liền không gọi điện thoại cho cô."Ngay lúc đó cô thật là từng cân nhắc bảo An Kha đến đón cô, nhưng nghĩ lại nghĩ vẫn là buông tha cho.An Kha nhìn Mặc Thời Khiêm.Người đàn ông thản nhiên nói, "Cô đi về trước, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô."An Kha gật đầu, "Được, Mặc Tiên sinh."......Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mặc Thời Khiêm tìm một nhà hàng, mang Trì Hoan đi ăn cơm. Hiện tại đã muốn một giờ chiều, qua giờ cơm rồi, người trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ có linh rải rác tán hai ba bàn.Gọi cơm, sau đó chờ đồ ăn lên.Đưa thực đơn cho phục vụ sinh, Trì Hoan lại uống ngụm thức uống nóng người đàn ông gọi thay cô, khi buông cái ly, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện cô vẫn luôn không nói một lời