Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…
Chương 276-2: Lực chấn nhiếp 2
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayThật ra Trì Hoan không giống với anh, anh đối với Laurence là không hề có tình cảm, cũng chưa từng có qua, bởi vì bắt đầu từ khi anh sinh ra đến hai mươi lăm năm sâu, cho tới bây giờ anh đều chưa từng gặp qua người gọi là cha này.Nếu nói thất vọng, từ lúc hơn hai mươi năm trước anh và dì nhỏ cùng đi Pari tìm ông ta, ông ta cự tuyệt không gặp, liền chặt đứt tất cả tình cảm có hoặc là có thể có.Nhưng cô không giống, mẹ cô là ở lúc cô mười bốn tuổi ly hôn với ba cô, hơn nữa buông tha quyền nuôi nấng cô, gả cho một người đàn ông khác, đi qua châu Âu, hơn nữa từ đó không gặp lại nữa.Trì Hoan đứng không nhúc nhích, Mặc Thời Khiêm cũng không nói chuyện, trực tiếp ôm ngang cô đi ra ngoài.Cô ôm cổ anh, vùi đầu ở trên bờ vai của anh.Chân dài của người đàn ông đi về phía chiếc xe Gus, đột nhiên, một giọt lạnh lẽo lọt vào trong cổ áo sơ mi của anh.Giọt thứ hai theo sát sau đó, giọt thứ ba rơi xuống như mưa.Bãi đỗ xe lúc này im lặng không có âm thanh gì.Cũng không có tiếng khóc của phụ nữ. Mặc Thời Khiêm dừng bước chân lại, cúi đầu hôn hai má của cô, "Hoan Hoan, " Tiếng nói của anh trầm thấp, mang theo thương tiếc cùng đau lòng ngay cả chính anh cũng không phát hiện được, "Sở Tích nói không nhất định là đúng, bởi vì nguyên nhân nào đó, từ nhỏ cô ta đã bị nhà họ Sở cho rằng là sao chổi, đến ngay cả mẹ ruột của cô ta cũng đều trách cô ta hại chết anh mình, cho nên cô ta không hiểu tình thân là cái gì... Trên đời này trùng hợp như thế nào đều có khả năng phát sinh, hửm?""Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"Trên mặt của cô đều là nước mắt, dán ở trên cổ của anh, một mảnh lạnh lẽo, khàn giọng hỏi.Người đàn ông lặng im vài giây, mới cúi đầu thản nhiên nói, "Anh nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là em nguyện ý tin tưởng cái gì."
Editor: May
Thật ra Trì Hoan không giống với anh, anh đối với Laurence là không hề có tình cảm, cũng chưa từng có qua, bởi vì bắt đầu từ khi anh sinh ra đến hai mươi lăm năm sâu, cho tới bây giờ anh đều chưa từng gặp qua người gọi là cha này.
Nếu nói thất vọng, từ lúc hơn hai mươi năm trước anh và dì nhỏ cùng đi Pari tìm ông ta, ông ta cự tuyệt không gặp, liền chặt đứt tất cả tình cảm có hoặc là có thể có.
Nhưng cô không giống, mẹ cô là ở lúc cô mười bốn tuổi ly hôn với ba cô, hơn nữa buông tha quyền nuôi nấng cô, gả cho một người đàn ông khác, đi qua châu Âu, hơn nữa từ đó không gặp lại nữa.
Trì Hoan đứng không nhúc nhích, Mặc Thời Khiêm cũng không nói chuyện, trực tiếp ôm ngang cô đi ra ngoài.
Cô ôm cổ anh, vùi đầu ở trên bờ vai của anh.
Chân dài của người đàn ông đi về phía chiếc xe Gus, đột nhiên, một giọt lạnh lẽo lọt vào trong cổ áo sơ mi của anh.
Giọt thứ hai theo sát sau đó, giọt thứ ba rơi xuống như mưa.
Bãi đỗ xe lúc này im lặng không có âm thanh gì.
Cũng không có tiếng khóc của phụ nữ.
Mặc Thời Khiêm dừng bước chân lại, cúi đầu hôn hai má của cô, "Hoan Hoan, " Tiếng nói của anh trầm thấp, mang theo thương tiếc cùng đau lòng ngay cả chính anh cũng không phát hiện được, "Sở Tích nói không nhất định là đúng, bởi vì nguyên nhân nào đó, từ nhỏ cô ta đã bị nhà họ Sở cho rằng là sao chổi, đến ngay cả mẹ ruột của cô ta cũng đều trách cô ta hại chết anh mình, cho nên cô ta không hiểu tình thân là cái gì... Trên đời này trùng hợp như thế nào đều có khả năng phát sinh, hửm?"
"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"
Trên mặt của cô đều là nước mắt, dán ở trên cổ của anh, một mảnh lạnh lẽo, khàn giọng hỏi.
Người đàn ông lặng im vài giây, mới cúi đầu thản nhiên nói, "Anh nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là em nguyện ý tin tưởng cái gì."
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayThật ra Trì Hoan không giống với anh, anh đối với Laurence là không hề có tình cảm, cũng chưa từng có qua, bởi vì bắt đầu từ khi anh sinh ra đến hai mươi lăm năm sâu, cho tới bây giờ anh đều chưa từng gặp qua người gọi là cha này.Nếu nói thất vọng, từ lúc hơn hai mươi năm trước anh và dì nhỏ cùng đi Pari tìm ông ta, ông ta cự tuyệt không gặp, liền chặt đứt tất cả tình cảm có hoặc là có thể có.Nhưng cô không giống, mẹ cô là ở lúc cô mười bốn tuổi ly hôn với ba cô, hơn nữa buông tha quyền nuôi nấng cô, gả cho một người đàn ông khác, đi qua châu Âu, hơn nữa từ đó không gặp lại nữa.Trì Hoan đứng không nhúc nhích, Mặc Thời Khiêm cũng không nói chuyện, trực tiếp ôm ngang cô đi ra ngoài.Cô ôm cổ anh, vùi đầu ở trên bờ vai của anh.Chân dài của người đàn ông đi về phía chiếc xe Gus, đột nhiên, một giọt lạnh lẽo lọt vào trong cổ áo sơ mi của anh.Giọt thứ hai theo sát sau đó, giọt thứ ba rơi xuống như mưa.Bãi đỗ xe lúc này im lặng không có âm thanh gì.Cũng không có tiếng khóc của phụ nữ. Mặc Thời Khiêm dừng bước chân lại, cúi đầu hôn hai má của cô, "Hoan Hoan, " Tiếng nói của anh trầm thấp, mang theo thương tiếc cùng đau lòng ngay cả chính anh cũng không phát hiện được, "Sở Tích nói không nhất định là đúng, bởi vì nguyên nhân nào đó, từ nhỏ cô ta đã bị nhà họ Sở cho rằng là sao chổi, đến ngay cả mẹ ruột của cô ta cũng đều trách cô ta hại chết anh mình, cho nên cô ta không hiểu tình thân là cái gì... Trên đời này trùng hợp như thế nào đều có khả năng phát sinh, hửm?""Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"Trên mặt của cô đều là nước mắt, dán ở trên cổ của anh, một mảnh lạnh lẽo, khàn giọng hỏi.Người đàn ông lặng im vài giây, mới cúi đầu thản nhiên nói, "Anh nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là em nguyện ý tin tưởng cái gì."