Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…

Chương 313-2: Tôi sợ cái gì? 2

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayLarry tiên sinh suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Không bằng... Trước đưa cô ta ra nước ngoài ở một đoạn thời gian, chờ chuyện này bình ổn xuống dưới, lại nhìn xem cô ta muốn trở về hay không."Đôi mắt Trì Hoan bỗng nhiên trợn to, ngón tay cũng nắm thành quyền, gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.Trì Hoan là người đầu tiên nhìn qua, chờ khi thấy rõ ràng người kia, ánh mắt của cô lại ảm đạm xuống.Mạc Tây Cố chậm rãi tiêu sái xuống dưới.Anh thản nhiên nhìn ba người vắng lạnh ngồi trong phòng khách, thản nhiên ra tiếng, "Thứ tôi nói thẳng, hai vị, các người thật sự tin tưởng Laurence có thể nắm bắt được Mặc Thời Khiêm sao?"Trên đùi anh có vết thương, nhưng bởi vì đi từng bước đều rất chậm, cho nên nhìn ra không lớn lắm.Larry tiên sinh nhìn anh ta, đáy mắt xẹt qua khó hiểu.Vì sao bọn họ tỉnh lại sớm như vậy --Trì Hoan bởi vì thuốc tê mê man một hai tiếng, bọn họ tự nhiên đã rất ngoài ý muốn...Huống chi cô nhìn qua thực chật vật, tóc dài tán loạn, quần áo không chỉnh tề.Larry tiên sinh nhìn về phía Mạc Tây Cố, cười nói, "Mạc thiếu, không bằng cậu mang theo Hoan Hoan ra nước ngoài giải sầu một đoạn thời gian?"Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan, đáp thản nhiên như không, "Nếu cô ấy nguyện ý, tự nhiên tốt."Larry tiên sinh vỗ vỗ tay Larry phu nhân, lấy giọng điệu giống như thương lượng nói, "Tôi cho người ta an bài đưa Hoan Hoan đi Maldives, vừa vặn gần đây thành phố Lan rất lạnh, thời tiết bên kia tốt, ngắm ánh mặt trời ngắm biển, tôi sẽ tìm một bác sĩ tâm lý đứng đầu trong nước bồi cô ta nói chuyện phiếm, để cho tâm tình của cô ta chậm rãi tốt lên."Larry phu nhân nhìn Trì Hoan, qua gần nửa phút, bà vẫn là hơi không thể cảm thấy gật gật đầu, "Được rồi."

Editor: May

Larry tiên sinh suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Không bằng... Trước đưa cô ta ra nước ngoài ở một đoạn thời gian, chờ chuyện này bình ổn xuống dưới, lại nhìn xem cô ta muốn trở về hay không."

Đôi mắt Trì Hoan bỗng nhiên trợn to, ngón tay cũng nắm thành quyền, gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Trì Hoan là người đầu tiên nhìn qua, chờ khi thấy rõ ràng người kia, ánh mắt của cô lại ảm đạm xuống.

Mạc Tây Cố chậm rãi tiêu sái xuống dưới.

Anh thản nhiên nhìn ba người vắng lạnh ngồi trong phòng khách, thản nhiên ra tiếng, "Thứ tôi nói thẳng, hai vị, các người thật sự tin tưởng Laurence có thể nắm bắt được Mặc Thời Khiêm sao?"

Trên đùi anh có vết thương, nhưng bởi vì đi từng bước đều rất chậm, cho nên nhìn ra không lớn lắm.

Larry tiên sinh nhìn anh ta, đáy mắt xẹt qua khó hiểu.

Vì sao bọn họ tỉnh lại sớm như vậy --

Trì Hoan bởi vì thuốc tê mê man một hai tiếng, bọn họ tự nhiên đã rất ngoài ý muốn...

Huống chi cô nhìn qua thực chật vật, tóc dài tán loạn, quần áo không chỉnh tề.

Larry tiên sinh nhìn về phía Mạc Tây Cố, cười nói, "Mạc thiếu, không bằng cậu mang theo Hoan Hoan ra nước ngoài giải sầu một đoạn thời gian?"

Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan, đáp thản nhiên như không, "Nếu cô ấy nguyện ý, tự nhiên tốt."

Larry tiên sinh vỗ vỗ tay Larry phu nhân, lấy giọng điệu giống như thương lượng nói, "Tôi cho người ta an bài đưa Hoan Hoan đi Maldives, vừa vặn gần đây thành phố Lan rất lạnh, thời tiết bên kia tốt, ngắm ánh mặt trời ngắm biển, tôi sẽ tìm một bác sĩ tâm lý đứng đầu trong nước bồi cô ta nói chuyện phiếm, để cho tâm tình của cô ta chậm rãi tốt lên."

Larry phu nhân nhìn Trì Hoan, qua gần nửa phút, bà vẫn là hơi không thể cảm thấy gật gật đầu, "Được rồi."

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayLarry tiên sinh suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Không bằng... Trước đưa cô ta ra nước ngoài ở một đoạn thời gian, chờ chuyện này bình ổn xuống dưới, lại nhìn xem cô ta muốn trở về hay không."Đôi mắt Trì Hoan bỗng nhiên trợn to, ngón tay cũng nắm thành quyền, gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.Trì Hoan là người đầu tiên nhìn qua, chờ khi thấy rõ ràng người kia, ánh mắt của cô lại ảm đạm xuống.Mạc Tây Cố chậm rãi tiêu sái xuống dưới.Anh thản nhiên nhìn ba người vắng lạnh ngồi trong phòng khách, thản nhiên ra tiếng, "Thứ tôi nói thẳng, hai vị, các người thật sự tin tưởng Laurence có thể nắm bắt được Mặc Thời Khiêm sao?"Trên đùi anh có vết thương, nhưng bởi vì đi từng bước đều rất chậm, cho nên nhìn ra không lớn lắm.Larry tiên sinh nhìn anh ta, đáy mắt xẹt qua khó hiểu.Vì sao bọn họ tỉnh lại sớm như vậy --Trì Hoan bởi vì thuốc tê mê man một hai tiếng, bọn họ tự nhiên đã rất ngoài ý muốn...Huống chi cô nhìn qua thực chật vật, tóc dài tán loạn, quần áo không chỉnh tề.Larry tiên sinh nhìn về phía Mạc Tây Cố, cười nói, "Mạc thiếu, không bằng cậu mang theo Hoan Hoan ra nước ngoài giải sầu một đoạn thời gian?"Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan, đáp thản nhiên như không, "Nếu cô ấy nguyện ý, tự nhiên tốt."Larry tiên sinh vỗ vỗ tay Larry phu nhân, lấy giọng điệu giống như thương lượng nói, "Tôi cho người ta an bài đưa Hoan Hoan đi Maldives, vừa vặn gần đây thành phố Lan rất lạnh, thời tiết bên kia tốt, ngắm ánh mặt trời ngắm biển, tôi sẽ tìm một bác sĩ tâm lý đứng đầu trong nước bồi cô ta nói chuyện phiếm, để cho tâm tình của cô ta chậm rãi tốt lên."Larry phu nhân nhìn Trì Hoan, qua gần nửa phút, bà vẫn là hơi không thể cảm thấy gật gật đầu, "Được rồi."

Chương 313-2: Tôi sợ cái gì? 2