Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên…

Chương 316: Các người là có mấy cái mệnh?

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayChỉ là ở thương trường nhiều năm, điểm xấu hổ ấy làm sao cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, trên mặt hơi béo của ông ta vẫn đang tươi cười, "Ôn tổng, cô cũng đừng đứng, đi vào ngồi đi."Ôn Ý không nói chuyện, chỉ nhìn Trì Hoan.Ý tứ của cô thực rõ ràng.Larry tiên sinh lại quay đầu, cười nói với Mạc Tây Cố, "Mạc thiếu, không phải anh nói anh sẽ phụ trách với Hoan Hoan, muốn dẫn con bé đi Maldives giải sầu sao... Con bé nhìn thấy Thời Khiêm và Beth khẳng định tâm tình càng thêm không tốt, không bằng, hiện tại anh liền mang con bé đi đi."Trì Hoan cảm thấy quả thực buồn cười. Đường hoàng lại có thể đến nước này.Mạc Tây Cố vẫn không có đáp lời.Ôn Ý đang muốn mở miệng, một đạo giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng ở chỗ cầu thang hung ác nham hiểm vang lên, "Mang cô ấy đi? Các người là có mấy cái mệnh?"Lần đầu tiên, Trì Hoan nghe giọng nói này, trong lòng bao phủ không phải cảm giác an toàn và vui mừng, mà là không thể chua xót giải quyết.Giống như trong bụng đã không còn vật gì, chỉ có thể cắn trái cây khô cằn chưa chín, tràn đầy đều là cay đắng và chua xót, quanh quẩn tất cả vị giác.Cô nhớ tới cô nghe được từng tiếng ngâm tinh tế vỡ nát, nhớ tới Beth thiên kiều bá mị gọi tên của anh.Cổ họng của cô tựa như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, không thể hô hấp.Nhưng cô vẫn là nhìn qua --Có lẽ là bởi vì tầm mắt anh thẳng tắp ngừng ở trên thân thể của cô, tồn tại cảm giác quá mạnh mẽ.Có lẽ là bởi vì cô nhịn không được, muốn nhìn anh một chút.

Editor: May

Chỉ là ở thương trường nhiều năm, điểm xấu hổ ấy làm sao cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, trên mặt hơi béo của ông ta vẫn đang tươi cười, "Ôn tổng, cô cũng đừng đứng, đi vào ngồi đi."

Ôn Ý không nói chuyện, chỉ nhìn Trì Hoan.

Ý tứ của cô thực rõ ràng.

Larry tiên sinh lại quay đầu, cười nói với Mạc Tây Cố, "Mạc thiếu, không phải anh nói anh sẽ phụ trách với Hoan Hoan, muốn dẫn con bé đi Maldives giải sầu sao... Con bé nhìn thấy Thời Khiêm và Beth khẳng định tâm tình càng thêm không tốt, không bằng, hiện tại anh liền mang con bé đi đi."

Trì Hoan cảm thấy quả thực buồn cười. 

Đường hoàng lại có thể đến nước này.

Mạc Tây Cố vẫn không có đáp lời.

Ôn Ý đang muốn mở miệng, một đạo giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng ở chỗ cầu thang hung ác nham hiểm vang lên, "Mang cô ấy đi? Các người là có mấy cái mệnh?"

Lần đầu tiên, Trì Hoan nghe giọng nói này, trong lòng bao phủ không phải cảm giác an toàn và vui mừng, mà là không thể chua xót giải quyết.

Giống như trong bụng đã không còn vật gì, chỉ có thể cắn trái cây khô cằn chưa chín, tràn đầy đều là cay đắng và chua xót, quanh quẩn tất cả vị giác.

Cô nhớ tới cô nghe được từng tiếng ngâm tinh tế vỡ nát, nhớ tới Beth thiên kiều bá mị gọi tên của anh.

Cổ họng của cô tựa như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, không thể hô hấp.

Nhưng cô vẫn là nhìn qua --

Có lẽ là bởi vì tầm mắt anh thẳng tắp ngừng ở trên thân thể của cô, tồn tại cảm giác quá mạnh mẽ.

Có lẽ là bởi vì cô nhịn không được, muốn nhìn anh một chút.

Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!Tác giả: Thập Điểm Thính PhongTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTrì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị. Tối nay, Trì Hoan bỏ ra một khoản lớn, cô quyết định đem gạo nấu thành cơm, triệt để hạ gục anh trên giường. Bar Ôn Hải là quán bar xa hoa đắt đỏ nhất Đế Đô, được xây dựng hoàn toàn dưới biển. Lúc này trong phòng tổng thống, Mạc Tây Cố vừa đẩy cửa bước vào, ngực nhất thời va chạm chấn động, Trì Hoan bất ngờ nhào tới. Anh đưa tay đỡ lấy theo bản năng, cau mày thấp giọng trách mắng “Trì Hoan, em làm cái gì?” Đôi tay cô luồn qua cổ anh, nhón chân muốn hôn lên môi anh, nũng nịu kêu “Tây Cố…” Mạc Tây Cố nghiêng đầu tránh né, nụ môi liền rơi trên má anh, anh đưa tay muốn đẩy tay cô ra nhưng không ngờ lại bị quấn quýt chặt hơn. “Tây Cố, em thật khó chịu… Anh tới giúp em đi” Mạc Tây Cố bị ôm lấy, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hồng lên… Editor: MayChỉ là ở thương trường nhiều năm, điểm xấu hổ ấy làm sao cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, trên mặt hơi béo của ông ta vẫn đang tươi cười, "Ôn tổng, cô cũng đừng đứng, đi vào ngồi đi."Ôn Ý không nói chuyện, chỉ nhìn Trì Hoan.Ý tứ của cô thực rõ ràng.Larry tiên sinh lại quay đầu, cười nói với Mạc Tây Cố, "Mạc thiếu, không phải anh nói anh sẽ phụ trách với Hoan Hoan, muốn dẫn con bé đi Maldives giải sầu sao... Con bé nhìn thấy Thời Khiêm và Beth khẳng định tâm tình càng thêm không tốt, không bằng, hiện tại anh liền mang con bé đi đi."Trì Hoan cảm thấy quả thực buồn cười. Đường hoàng lại có thể đến nước này.Mạc Tây Cố vẫn không có đáp lời.Ôn Ý đang muốn mở miệng, một đạo giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng ở chỗ cầu thang hung ác nham hiểm vang lên, "Mang cô ấy đi? Các người là có mấy cái mệnh?"Lần đầu tiên, Trì Hoan nghe giọng nói này, trong lòng bao phủ không phải cảm giác an toàn và vui mừng, mà là không thể chua xót giải quyết.Giống như trong bụng đã không còn vật gì, chỉ có thể cắn trái cây khô cằn chưa chín, tràn đầy đều là cay đắng và chua xót, quanh quẩn tất cả vị giác.Cô nhớ tới cô nghe được từng tiếng ngâm tinh tế vỡ nát, nhớ tới Beth thiên kiều bá mị gọi tên của anh.Cổ họng của cô tựa như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, không thể hô hấp.Nhưng cô vẫn là nhìn qua --Có lẽ là bởi vì tầm mắt anh thẳng tắp ngừng ở trên thân thể của cô, tồn tại cảm giác quá mạnh mẽ.Có lẽ là bởi vì cô nhịn không được, muốn nhìn anh một chút.

Chương 316: Các người là có mấy cái mệnh?