Tác giả:

“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có…

Chương 330: Xuyên qua thời không mà đến (5)

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************Hạ Diệc Sơ vừa tỉnh, tức khắc một đám người hầu xông tới, mồm năm miệng mười quan tâm cô.Thích Tẫn lại lẻ loi đứng phía sau, im lặng không nói,Hạ Diệc Sơ nghe hỏi thăm mà đau cả đầu, nhăn mày nói:"Tránh ra hết đi, đỡ tôi về phòng thay quần áo!"Hai người đỡ Hạ Diệc Sơ lên, đi ngang qua Thích Tẫn, cô hơi mỉm cười, buông người hầu gái ra, một tay kéo thích Thích Tẫn."Em trai, cảm ơn! Mau thay quần áo đi rồi xuống uống canh gừng."Thích Tẫn không ngờ Hạ Diệc Sơ gọi mình hai tiếng "em trai", lại còn kéo tay hắn, thân mật như thế.Đôi mắc hắc trầm tan đi u tối, chỉ còn lại một tia ngượng ngùng, hắn gật gật đầu, một bên đỡ Hạ Diệc Sơ lên lầu, cho tới khi tới trước cửa phòng cô mới buông tay ra."Chị, chị mau thay quần áo đi."Hắn nhẹ giọng nói, thần sắc hồn nhiên đến kỳ cục, so với vẻ lãnh lệ ban nãy, dường như là hai người khác nhau.Cha mẹ Thích cũng từ công ty gấp gáp về tới xem bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho Hạ Diệc Sơ.Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha uống canh gừng, bên ngoài, cha mẹ Thích đang trò chuyện với bác sỹ.May mà sức khỏe của cô cô cũng không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa bác sỹ còn phát hiện sức khỏe của cô tốt hơn trước một ít.Cha mẹ Thích hỏi han ân cần việc Hạ Diệc Sơ té ngã là thế nào, lúc đó xung quanh không có một người nào, kể cả camera quan sát cũng bị hư trước đó.Hạ Diệc Sơ chỉ nói mình hoa mắt, trượt chân té, trọng điểm là Thích Tẫn đã cứu cô kịp lúc.Thích Tẫn ngồi bên kia cảm thấy ngưng trọng, nghi kỵ. Hắn nên thấy may mắn vì lúc đó cô không nhìn thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên bể bơi sao? Nếu không, cô sẽ không nói dối cha mẹ Thích như thế.Lúc này, che mẹ Thích mới nhìn đến thân hình mảnh khảnh,mặc bộ quần áo thể thao màu xanh ngọc, đang uống canh gừng bên kia.Nam tử tuấn tú, tóc đen lòa xòa nghịch ngợm, cần cổ trắng nõn, thoạt nhìn thuần lương vô hại. Bây giờ họ mới phát hiện ra đứa con trai họ vẫn luôn cố tình bỏ qua, cư nhiên đã lớn như thế.Nghĩ đến nhiều năm qua, bọn họ coi thường Thích Tẫn, cùng với việc hắn cứu Thích Minh Nguyệt, mẹ Thích cảm thấy áy náy, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.============================

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Hạ Diệc Sơ vừa tỉnh, tức khắc một đám người hầu xông tới, mồm năm miệng mười quan tâm cô.

Thích Tẫn lại lẻ loi đứng phía sau, im lặng không nói,

Hạ Diệc Sơ nghe hỏi thăm mà đau cả đầu, nhăn mày nói:

"Tránh ra hết đi, đỡ tôi về phòng thay quần áo!"

Hai người đỡ Hạ Diệc Sơ lên, đi ngang qua Thích Tẫn, cô hơi mỉm cười, buông người hầu gái ra, một tay kéo thích Thích Tẫn.

"Em trai, cảm ơn! Mau thay quần áo đi rồi xuống uống canh gừng."

Thích Tẫn không ngờ Hạ Diệc Sơ gọi mình hai tiếng "em trai", lại còn kéo tay hắn, thân mật như thế.

Đôi mắc hắc trầm tan đi u tối, chỉ còn lại một tia ngượng ngùng, hắn gật gật đầu, một bên đỡ Hạ Diệc Sơ lên lầu, cho tới khi tới trước cửa phòng cô mới buông tay ra.

"Chị, chị mau thay quần áo đi."

Hắn nhẹ giọng nói, thần sắc hồn nhiên đến kỳ cục, so với vẻ lãnh lệ ban nãy, dường như là hai người khác nhau.

Cha mẹ Thích cũng từ công ty gấp gáp về tới xem bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha uống canh gừng, bên ngoài, cha mẹ Thích đang trò chuyện với bác sỹ.

May mà sức khỏe của cô cô cũng không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa bác sỹ còn phát hiện sức khỏe của cô tốt hơn trước một ít.

Cha mẹ Thích hỏi han ân cần việc Hạ Diệc Sơ té ngã là thế nào, lúc đó xung quanh không có một người nào, kể cả camera quan sát cũng bị hư trước đó.

Hạ Diệc Sơ chỉ nói mình hoa mắt, trượt chân té, trọng điểm là Thích Tẫn đã cứu cô kịp lúc.

Thích Tẫn ngồi bên kia cảm thấy ngưng trọng, nghi kỵ. Hắn nên thấy may mắn vì lúc đó cô không nhìn thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên bể bơi sao? Nếu không, cô sẽ không nói dối cha mẹ Thích như thế.

Lúc này, che mẹ Thích mới nhìn đến thân hình mảnh khảnh,mặc bộ quần áo thể thao màu xanh ngọc, đang uống canh gừng bên kia.

Nam tử tuấn tú, tóc đen lòa xòa nghịch ngợm, cần cổ trắng nõn, thoạt nhìn thuần lương vô hại. Bây giờ họ mới phát hiện ra đứa con trai họ vẫn luôn cố tình bỏ qua, cư nhiên đã lớn như thế.

Nghĩ đến nhiều năm qua, bọn họ coi thường Thích Tẫn, cùng với việc hắn cứu Thích Minh Nguyệt, mẹ Thích cảm thấy áy náy, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

============================

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************Hạ Diệc Sơ vừa tỉnh, tức khắc một đám người hầu xông tới, mồm năm miệng mười quan tâm cô.Thích Tẫn lại lẻ loi đứng phía sau, im lặng không nói,Hạ Diệc Sơ nghe hỏi thăm mà đau cả đầu, nhăn mày nói:"Tránh ra hết đi, đỡ tôi về phòng thay quần áo!"Hai người đỡ Hạ Diệc Sơ lên, đi ngang qua Thích Tẫn, cô hơi mỉm cười, buông người hầu gái ra, một tay kéo thích Thích Tẫn."Em trai, cảm ơn! Mau thay quần áo đi rồi xuống uống canh gừng."Thích Tẫn không ngờ Hạ Diệc Sơ gọi mình hai tiếng "em trai", lại còn kéo tay hắn, thân mật như thế.Đôi mắc hắc trầm tan đi u tối, chỉ còn lại một tia ngượng ngùng, hắn gật gật đầu, một bên đỡ Hạ Diệc Sơ lên lầu, cho tới khi tới trước cửa phòng cô mới buông tay ra."Chị, chị mau thay quần áo đi."Hắn nhẹ giọng nói, thần sắc hồn nhiên đến kỳ cục, so với vẻ lãnh lệ ban nãy, dường như là hai người khác nhau.Cha mẹ Thích cũng từ công ty gấp gáp về tới xem bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho Hạ Diệc Sơ.Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha uống canh gừng, bên ngoài, cha mẹ Thích đang trò chuyện với bác sỹ.May mà sức khỏe của cô cô cũng không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa bác sỹ còn phát hiện sức khỏe của cô tốt hơn trước một ít.Cha mẹ Thích hỏi han ân cần việc Hạ Diệc Sơ té ngã là thế nào, lúc đó xung quanh không có một người nào, kể cả camera quan sát cũng bị hư trước đó.Hạ Diệc Sơ chỉ nói mình hoa mắt, trượt chân té, trọng điểm là Thích Tẫn đã cứu cô kịp lúc.Thích Tẫn ngồi bên kia cảm thấy ngưng trọng, nghi kỵ. Hắn nên thấy may mắn vì lúc đó cô không nhìn thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên bể bơi sao? Nếu không, cô sẽ không nói dối cha mẹ Thích như thế.Lúc này, che mẹ Thích mới nhìn đến thân hình mảnh khảnh,mặc bộ quần áo thể thao màu xanh ngọc, đang uống canh gừng bên kia.Nam tử tuấn tú, tóc đen lòa xòa nghịch ngợm, cần cổ trắng nõn, thoạt nhìn thuần lương vô hại. Bây giờ họ mới phát hiện ra đứa con trai họ vẫn luôn cố tình bỏ qua, cư nhiên đã lớn như thế.Nghĩ đến nhiều năm qua, bọn họ coi thường Thích Tẫn, cùng với việc hắn cứu Thích Minh Nguyệt, mẹ Thích cảm thấy áy náy, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.============================

Chương 330: Xuyên qua thời không mà đến (5)