Tác giả:

“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có…

Chương 345: Xuyên qua thời không mà đến (20)

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************Cha mẹ Thích đi công tác nước ngoài vài ngày nên Hạ Diệc Sơ mang Thích Tẫn ra ngoài ăn cơm.Hạ Diệc Sơ vì sức khỏe thân thể nên không được ăn các món cay, cũng như phải ăn kiêng khá nhiều thứ khác. Thích Tẫn từ nhỏ đều ăn thức ăn thanh đạm, đến bây giờ đã thành thói quen. Cho nên khẩu vị hai người xem như là tương đồng, dễ dàng lựa chọn nhà hàng quán ăn phù hợp.Ăn uống xong vẫn còn sớm, Hạ Diệc Sơ đề nghị Thích Tẫn cùng đi dạo, vừa vặn bên kia là một quảng trường.Quảng trường tấp nập người qua lại, chơi đùa, khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt. Hạ Diệc Sơ và Thích Tẫn sóng vai trên đường, bỗng dưng lông tơ của cô dựng đứng, cảm giác nguy hiểm ập đến.Hạ Diệc Sơ quay đầu lại, một chiếc xe tải nhỏ mất lái vọt về phía cô và Thích Tẫn.Hạ Diệc Sơ không biết tài xế xe điên này là ai lại đầy sát ý đâm về phía cô, cô nhanh tay đẩy Thích Tẫn ra một bên.Thích Tẫn trơ mắt nhìn Hạ Diệc Sơ bị xe tông trúng, hôn mê bất tỉnh.Đám đông xung quanh lấy điện thoại gọi cứu thương nhưng không ai tiến lên xem tình trạng của cô. Tài xế từ trên xe xuống, tay cầm theo một con dao gọt hoa quả, chạy như điên đến chỗ Thích Tẫn.Thích Tẫn như bị đóng băng, mắt cũng không chớp, chằm chằm nhìn Hạ Diệc Sơ. Cho đến khi dao nhọn cách vài centimet hắn mới hồi tỉnh, đá một cước hất tên tài xế ngã xuống mặt đấy.Hạ Diệc Sơ được xe cứu thương đưa đi, Thích Tẫn theo sát phía sau, hai mắt vô thần, trong đầu chỉ còn hình ảnh Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn ra.- ------------------------------------------Thời gian một năm nhanh chóng qua đi.Hạ Diệc Sơ nhành nhã ngồi trên ban công, thoải mái hưởng thụ làn gió mơn man, uống nước trái cây và ăn salad hoa quả, vô cùng thoải mái."Chị. Ăn gì thế?" Thích Tẫn gọi một tiếng, từ phía sau ghế vươn đầu ra cọ cọ vài vai Hạ Diệc Sơ, cử chỉ thân mật.Một năm này, quan hệ giữa hai người biến hóa rất lớn.Rõ ràng nhất là hắn đã cao lên rất nhiều, đã cao hơn cả Hạ Diệc Sơ một cái đầu."Ăn không?" Hạ Diệc Sơ đưa miếng thanh long cắn dở cho hắn. Thích Tẫn không ngần ngại, há miệng ăn miếng thanh long, khuôn mặt hài lòng."Ngon nha."Thích Tẫn sang ghế bên kia ngồi, ánh mắt mịt mờ nhìn Hạ Diệc Sơ ăn hết đĩa trái cây. Lúc này, hắn móc từ trong túi ra một vật, đưa tới trước mặt Hạ Diệc Sơ."Chị, tặng cho chị. Lễ vui vẻ."=============================

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Cha mẹ Thích đi công tác nước ngoài vài ngày nên Hạ Diệc Sơ mang Thích Tẫn ra ngoài ăn cơm.

Hạ Diệc Sơ vì sức khỏe thân thể nên không được ăn các món cay, cũng như phải ăn kiêng khá nhiều thứ khác. Thích Tẫn từ nhỏ đều ăn thức ăn thanh đạm, đến bây giờ đã thành thói quen. Cho nên khẩu vị hai người xem như là tương đồng, dễ dàng lựa chọn nhà hàng quán ăn phù hợp.

Ăn uống xong vẫn còn sớm, Hạ Diệc Sơ đề nghị Thích Tẫn cùng đi dạo, vừa vặn bên kia là một quảng trường.

Quảng trường tấp nập người qua lại, chơi đùa, khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt. Hạ Diệc Sơ và Thích Tẫn sóng vai trên đường, bỗng dưng lông tơ của cô dựng đứng, cảm giác nguy hiểm ập đến.

Hạ Diệc Sơ quay đầu lại, một chiếc xe tải nhỏ mất lái vọt về phía cô và Thích Tẫn.

Hạ Diệc Sơ không biết tài xế xe điên này là ai lại đầy sát ý đâm về phía cô, cô nhanh tay đẩy Thích Tẫn ra một bên.

Thích Tẫn trơ mắt nhìn Hạ Diệc Sơ bị xe tông trúng, hôn mê bất tỉnh.

Đám đông xung quanh lấy điện thoại gọi cứu thương nhưng không ai tiến lên xem tình trạng của cô. Tài xế từ trên xe xuống, tay cầm theo một con dao gọt hoa quả, chạy như điên đến chỗ Thích Tẫn.

Thích Tẫn như bị đóng băng, mắt cũng không chớp, chằm chằm nhìn Hạ Diệc Sơ. Cho đến khi dao nhọn cách vài centimet hắn mới hồi tỉnh, đá một cước hất tên tài xế ngã xuống mặt đấy.

Hạ Diệc Sơ được xe cứu thương đưa đi, Thích Tẫn theo sát phía sau, hai mắt vô thần, trong đầu chỉ còn hình ảnh Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn ra.

- ------------------------------------------

Thời gian một năm nhanh chóng qua đi.

Hạ Diệc Sơ nhành nhã ngồi trên ban công, thoải mái hưởng thụ làn gió mơn man, uống nước trái cây và ăn salad hoa quả, vô cùng thoải mái.

"Chị. Ăn gì thế?" Thích Tẫn gọi một tiếng, từ phía sau ghế vươn đầu ra cọ cọ vài vai Hạ Diệc Sơ, cử chỉ thân mật.

Một năm này, quan hệ giữa hai người biến hóa rất lớn.

Rõ ràng nhất là hắn đã cao lên rất nhiều, đã cao hơn cả Hạ Diệc Sơ một cái đầu.

"Ăn không?" Hạ Diệc Sơ đưa miếng thanh long cắn dở cho hắn. Thích Tẫn không ngần ngại, há miệng ăn miếng thanh long, khuôn mặt hài lòng.

"Ngon nha."

Thích Tẫn sang ghế bên kia ngồi, ánh mắt mịt mờ nhìn Hạ Diệc Sơ ăn hết đĩa trái cây. Lúc này, hắn móc từ trong túi ra một vật, đưa tới trước mặt Hạ Diệc Sơ.

"Chị, tặng cho chị. Lễ vui vẻ."

=============================

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************Cha mẹ Thích đi công tác nước ngoài vài ngày nên Hạ Diệc Sơ mang Thích Tẫn ra ngoài ăn cơm.Hạ Diệc Sơ vì sức khỏe thân thể nên không được ăn các món cay, cũng như phải ăn kiêng khá nhiều thứ khác. Thích Tẫn từ nhỏ đều ăn thức ăn thanh đạm, đến bây giờ đã thành thói quen. Cho nên khẩu vị hai người xem như là tương đồng, dễ dàng lựa chọn nhà hàng quán ăn phù hợp.Ăn uống xong vẫn còn sớm, Hạ Diệc Sơ đề nghị Thích Tẫn cùng đi dạo, vừa vặn bên kia là một quảng trường.Quảng trường tấp nập người qua lại, chơi đùa, khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt. Hạ Diệc Sơ và Thích Tẫn sóng vai trên đường, bỗng dưng lông tơ của cô dựng đứng, cảm giác nguy hiểm ập đến.Hạ Diệc Sơ quay đầu lại, một chiếc xe tải nhỏ mất lái vọt về phía cô và Thích Tẫn.Hạ Diệc Sơ không biết tài xế xe điên này là ai lại đầy sát ý đâm về phía cô, cô nhanh tay đẩy Thích Tẫn ra một bên.Thích Tẫn trơ mắt nhìn Hạ Diệc Sơ bị xe tông trúng, hôn mê bất tỉnh.Đám đông xung quanh lấy điện thoại gọi cứu thương nhưng không ai tiến lên xem tình trạng của cô. Tài xế từ trên xe xuống, tay cầm theo một con dao gọt hoa quả, chạy như điên đến chỗ Thích Tẫn.Thích Tẫn như bị đóng băng, mắt cũng không chớp, chằm chằm nhìn Hạ Diệc Sơ. Cho đến khi dao nhọn cách vài centimet hắn mới hồi tỉnh, đá một cước hất tên tài xế ngã xuống mặt đấy.Hạ Diệc Sơ được xe cứu thương đưa đi, Thích Tẫn theo sát phía sau, hai mắt vô thần, trong đầu chỉ còn hình ảnh Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn ra.- ------------------------------------------Thời gian một năm nhanh chóng qua đi.Hạ Diệc Sơ nhành nhã ngồi trên ban công, thoải mái hưởng thụ làn gió mơn man, uống nước trái cây và ăn salad hoa quả, vô cùng thoải mái."Chị. Ăn gì thế?" Thích Tẫn gọi một tiếng, từ phía sau ghế vươn đầu ra cọ cọ vài vai Hạ Diệc Sơ, cử chỉ thân mật.Một năm này, quan hệ giữa hai người biến hóa rất lớn.Rõ ràng nhất là hắn đã cao lên rất nhiều, đã cao hơn cả Hạ Diệc Sơ một cái đầu."Ăn không?" Hạ Diệc Sơ đưa miếng thanh long cắn dở cho hắn. Thích Tẫn không ngần ngại, há miệng ăn miếng thanh long, khuôn mặt hài lòng."Ngon nha."Thích Tẫn sang ghế bên kia ngồi, ánh mắt mịt mờ nhìn Hạ Diệc Sơ ăn hết đĩa trái cây. Lúc này, hắn móc từ trong túi ra một vật, đưa tới trước mặt Hạ Diệc Sơ."Chị, tặng cho chị. Lễ vui vẻ."=============================

Chương 345: Xuyên qua thời không mà đến (20)