Tác giả:

“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có…

Chương 424: Hắc liên hoa giới giải trí (56)

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************Mấy người ngoài cửa là tình nguyện viện đã hoạt động ở đây một thời gian, khi cứu viện thành phố N kết thúc, họ lần lượt rời đi.Hôm nay, mọi người hẹn nhau quay lại để xem tụi nhỏ xuống thế nào, lại không ngờ nghe được giọng hát mỹ diệu êm tai, tác động đến nhân tâm."Ô ô ô."Nhiều người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc, đều là người trẻ tuổi, trải qua trận động đất này, đại nạn không chết.Mấy đứa nhỏ sợ sệt, chạy đến sau lưng Tần Qua, không dám ra ngoài xem.Một người đàn ông tuấn lãng, bất đắc dĩ tươi cười, đi đến nói chuyện với Hạ Diệc Sơ và Tần Qua."Mọi người đừng lo lắng, chỉ vì nghe giọng hát của cô, cảm xúc quá mãnh liệt, thành phố N lại gặp phải trận động đất này, đã làm những người tình nguyện bên kia mỗi ngày đều góp chút công sức nhỏ bé lại không tránh khỏi trong thời gian này thường xuyên trông thấy cảnh sinh ly tử biệt, làm cho họ quá xúc động thôi. Chúng tôi phải cảm ơn hai người rồi."Hạ Diệc Sơ vội lắc đầu: "Không có gì, để cho họ phát tiết hết đi, chỉ là một bài hát, có thể giúp đỡ họ cũng là vinh hạnh của tôi."Hạ Diệc Sơ bảo Vương Tiểu Béo lấy mấy gói khăn giấy đem ra đây.Bên ngoài, mọi người tuy đã thành niên nhưng tuổi hãy còn nhỏ, ai nấy nước mắt dính đầy mặt, nhìn nhau ngượng ngùng.May mà có Vương Tiểu Béo đem khăn giấy ra giúp mọi người nhanh chóng hết xấu hổ.Hạ Diệc Sơ bảo bọn nhỏ đem ghế ra cho mọi người ngồi, đồng thời cũng căn dặn người bên trong bưng nước ra mời.Hạ Diệc Sơ muốn rời đi, dù sao bọn nhóc cũng do chính phủ quản lý chứ không phải cô, mục đích cô và Tần Qua đến đây hôm nay đã hoàn thành.Mà người đàn ông vừa rồi vẫn cứ tìm Hạ Diệc Sơ nói chuyện, tuy rằng lời nói không có ý gì khác nhưng cô lại lo ngại bị mọi người phát hiện ra thân phận của mình.Từ lúc đến thành phố N, ngoài Tần Qua và cha mẹ Lê, chưa có ai biết thân phận nghệ sỹ của cô.

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Mấy người ngoài cửa là tình nguyện viện đã hoạt động ở đây một thời gian, khi cứu viện thành phố N kết thúc, họ lần lượt rời đi.

Hôm nay, mọi người hẹn nhau quay lại để xem tụi nhỏ xuống thế nào, lại không ngờ nghe được giọng hát mỹ diệu êm tai, tác động đến nhân tâm.

"Ô ô ô."

Nhiều người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc, đều là người trẻ tuổi, trải qua trận động đất này, đại nạn không chết.

Mấy đứa nhỏ sợ sệt, chạy đến sau lưng Tần Qua, không dám ra ngoài xem.

Một người đàn ông tuấn lãng, bất đắc dĩ tươi cười, đi đến nói chuyện với Hạ Diệc Sơ và Tần Qua.

"Mọi người đừng lo lắng, chỉ vì nghe giọng hát của cô, cảm xúc quá mãnh liệt, thành phố N lại gặp phải trận động đất này, đã làm những người tình nguyện bên kia mỗi ngày đều góp chút công sức nhỏ bé lại không tránh khỏi trong thời gian này thường xuyên trông thấy cảnh sinh ly tử biệt, làm cho họ quá xúc động thôi. Chúng tôi phải cảm ơn hai người rồi."

Hạ Diệc Sơ vội lắc đầu: "Không có gì, để cho họ phát tiết hết đi, chỉ là một bài hát, có thể giúp đỡ họ cũng là vinh hạnh của tôi."

Hạ Diệc Sơ bảo Vương Tiểu Béo lấy mấy gói khăn giấy đem ra đây.

Bên ngoài, mọi người tuy đã thành niên nhưng tuổi hãy còn nhỏ, ai nấy nước mắt dính đầy mặt, nhìn nhau ngượng ngùng.

May mà có Vương Tiểu Béo đem khăn giấy ra giúp mọi người nhanh chóng hết xấu hổ.

Hạ Diệc Sơ bảo bọn nhỏ đem ghế ra cho mọi người ngồi, đồng thời cũng căn dặn người bên trong bưng nước ra mời.

Hạ Diệc Sơ muốn rời đi, dù sao bọn nhóc cũng do chính phủ quản lý chứ không phải cô, mục đích cô và Tần Qua đến đây hôm nay đã hoàn thành.

Mà người đàn ông vừa rồi vẫn cứ tìm Hạ Diệc Sơ nói chuyện, tuy rằng lời nói không có ý gì khác nhưng cô lại lo ngại bị mọi người phát hiện ra thân phận của mình.

Từ lúc đến thành phố N, ngoài Tần Qua và cha mẹ Lê, chưa có ai biết thân phận nghệ sỹ của cô.

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo******************Mấy người ngoài cửa là tình nguyện viện đã hoạt động ở đây một thời gian, khi cứu viện thành phố N kết thúc, họ lần lượt rời đi.Hôm nay, mọi người hẹn nhau quay lại để xem tụi nhỏ xuống thế nào, lại không ngờ nghe được giọng hát mỹ diệu êm tai, tác động đến nhân tâm."Ô ô ô."Nhiều người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc, đều là người trẻ tuổi, trải qua trận động đất này, đại nạn không chết.Mấy đứa nhỏ sợ sệt, chạy đến sau lưng Tần Qua, không dám ra ngoài xem.Một người đàn ông tuấn lãng, bất đắc dĩ tươi cười, đi đến nói chuyện với Hạ Diệc Sơ và Tần Qua."Mọi người đừng lo lắng, chỉ vì nghe giọng hát của cô, cảm xúc quá mãnh liệt, thành phố N lại gặp phải trận động đất này, đã làm những người tình nguyện bên kia mỗi ngày đều góp chút công sức nhỏ bé lại không tránh khỏi trong thời gian này thường xuyên trông thấy cảnh sinh ly tử biệt, làm cho họ quá xúc động thôi. Chúng tôi phải cảm ơn hai người rồi."Hạ Diệc Sơ vội lắc đầu: "Không có gì, để cho họ phát tiết hết đi, chỉ là một bài hát, có thể giúp đỡ họ cũng là vinh hạnh của tôi."Hạ Diệc Sơ bảo Vương Tiểu Béo lấy mấy gói khăn giấy đem ra đây.Bên ngoài, mọi người tuy đã thành niên nhưng tuổi hãy còn nhỏ, ai nấy nước mắt dính đầy mặt, nhìn nhau ngượng ngùng.May mà có Vương Tiểu Béo đem khăn giấy ra giúp mọi người nhanh chóng hết xấu hổ.Hạ Diệc Sơ bảo bọn nhỏ đem ghế ra cho mọi người ngồi, đồng thời cũng căn dặn người bên trong bưng nước ra mời.Hạ Diệc Sơ muốn rời đi, dù sao bọn nhóc cũng do chính phủ quản lý chứ không phải cô, mục đích cô và Tần Qua đến đây hôm nay đã hoàn thành.Mà người đàn ông vừa rồi vẫn cứ tìm Hạ Diệc Sơ nói chuyện, tuy rằng lời nói không có ý gì khác nhưng cô lại lo ngại bị mọi người phát hiện ra thân phận của mình.Từ lúc đến thành phố N, ngoài Tần Qua và cha mẹ Lê, chưa có ai biết thân phận nghệ sỹ của cô.

Chương 424: Hắc liên hoa giới giải trí (56)