“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có…
Chương 538: Miêu yêu nữ (36)
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo*****************An Dập không hỏi sau đó Hạ Diệc Sơ đi đâu, làm gì, khiến cô nhẹ nhõm thở ra.Thân thể hiện tại của An Dập tuy chưa được tu luyện nhiều nhưng kiến thức tu luyện hắn lại nắm rất rõ. An Dập bắt đầu dạy Hạ Diệc Sơ biến thành người. Những lần đầu vẫn chưa làm được, An Dập kiên nhẫn an ủi cô.Gần đây An Dập ra khỏi nhà càng nhiều, mỗi lần Hạ Diệc Sơ hỏi hắn đi đâu, hắn đều cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.Mãi đến hơn một tuần sau, An Dập đứng thẳng trên hai chân trước mặt cô, Hạ Diệc Sơ mới biết là An Dập đi trị liệu đôi chân.Chân An Dập phế nhiều năm như vậy, Hạ Diệc Sơ không biết làm thế nào đột nhiên có thể chữa lành. Nhưng ngẫm lại, loại chuyện trọng sinh có thể phát sinh trên người hắn thì chuyện gì chẳng có thể xảy ra. Có thể do kiếp trước tu luyện thành công, hỗ trợ cho kiếp này.Hạ Diệc Sơ cả ngày đều ở trong phòng An Dập, nếu có ra khỏi phòng, cũng nằm trong lòng An Dập, nên An Thuần có ý đồ gì đều không thể thực hiện được. An Thuần lo lắng việc của mình không thành thì Hạ Diệc Sơ cũng sốt ruột mãi không biến thành người được."Vẫn không được sao?" An Dập ghé vào bên cạnh mèo nhỏ trên sô pha."Meo~"Hạ Diệc Sơ uể oải kêu một tiếng, chầm chập đi đến bên An Dập, nhảy lên đùi hắn.An Dập nhẹ nhàng v**t v* bộ lông xù, ôn nhu nói:"Đừng nóng vội, biến hình thực sự là một quá trình khó khăn. Từ từ cũng được. Nhưng em có nhớ dáng hình người lần trước em biến thành không? Tóc đen dài, mắt sáng to, chân tay thon dài..."Giọng An Dập như có ma lực làm Hạ Diệc Sơ không ngừng nghĩ đến hình dáng người lần trước mình hóa thành.Mà ngay lúc này, An Dập đột nhiên im bặt, một vòng sương trắng dâng lên trong lòng hắn, không thấy mèo nhỏ đâu nữa, mà là thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn hắn.Hạ Diệc Sơ mở to mắt, ôm chặt lấy An Dập."Anh, anh mau nhắm mắt lại!"Hạ Diệc Sơ không biết thế nào lại biến thành người lúc này, lại không mặc quần áo. Đôi tay cô căn bản không biết che nơi nào, dù sao cũng che không hết, thế là cô trực tiếp che hai mắt An Dập.Mùi hương thiếu nữ trong lòng nhàn nhạt quẩn quanh cánh mũi hắn. Khi Hạ Diệc Sơ hóa hình, không kịp che mắt hắn nên hắn đã sớm xem hết thân hình Hạ Diệc Sơ từ lâu rồi."Vậy là, mấy ngày nay em không hóa thành người được là bởi vì không có anh bên cạnh?""Không phải!"Hạ Diệc Sơ thẹn quá hóa giận, nỗ lực cả tuần đều không thành công mà An Dập chỉ đơn giản nói mấy lời liền thành công."Anh nhắm mắt, ngậm miệng lại. Không cho nhìn, cũng không cho nói."Hạ Diệc Sơ xấu hổ."Sợ cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa sờ qua đâu? Hả?"Hạ Diệc Sơ chỉ muốn cắn lưỡi."Anh tìm giùm tôi bộ quần áo đi.""Mặc quần áo làm gì, dù sao cũng cởi thôi. Em quên là anh đã nói với em rồi sao?"Giọng An Dập đùa bỡn, đôi tay lại bắt đầu du tẩu trên người cô.Hạ Diệc Sơ khẽ run, thân thể hoàn toàn bại lộ trong không khí, lại là ban ngày ban mặt, cô cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, muốn khóc:"Không, tôi muốn mặc quần áo."An Dập không hề cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, mà nhiệt huyết dâng cao, càng thêm kích động. Một tay An Dập v**t v* lưng trần của Hạ Diệc Sơ, một tay n*ng m*ng cô lên, ôm đến sô pha.Hạ Diệc Sơ nằm trên sô pha, trước ngực bị thân thể hắn dán chặt. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ hoảng loạn càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ An Dập, đem đến cho hắn cảm giác thật mới lạ.An Dập giam cầm thiếu nữ trong lòng, nhẹ gặm đôi môi hồng nhuận của cô."A Li, có muốn thử trên sô pha không?"==============================
Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
An Dập không hỏi sau đó Hạ Diệc Sơ đi đâu, làm gì, khiến cô nhẹ nhõm thở ra.
Thân thể hiện tại của An Dập tuy chưa được tu luyện nhiều nhưng kiến thức tu luyện hắn lại nắm rất rõ. An Dập bắt đầu dạy Hạ Diệc Sơ biến thành người. Những lần đầu vẫn chưa làm được, An Dập kiên nhẫn an ủi cô.
Gần đây An Dập ra khỏi nhà càng nhiều, mỗi lần Hạ Diệc Sơ hỏi hắn đi đâu, hắn đều cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.
Mãi đến hơn một tuần sau, An Dập đứng thẳng trên hai chân trước mặt cô, Hạ Diệc Sơ mới biết là An Dập đi trị liệu đôi chân.
Chân An Dập phế nhiều năm như vậy, Hạ Diệc Sơ không biết làm thế nào đột nhiên có thể chữa lành. Nhưng ngẫm lại, loại chuyện trọng sinh có thể phát sinh trên người hắn thì chuyện gì chẳng có thể xảy ra. Có thể do kiếp trước tu luyện thành công, hỗ trợ cho kiếp này.
Hạ Diệc Sơ cả ngày đều ở trong phòng An Dập, nếu có ra khỏi phòng, cũng nằm trong lòng An Dập, nên An Thuần có ý đồ gì đều không thể thực hiện được. An Thuần lo lắng việc của mình không thành thì Hạ Diệc Sơ cũng sốt ruột mãi không biến thành người được.
"Vẫn không được sao?" An Dập ghé vào bên cạnh mèo nhỏ trên sô pha.
"Meo~"
Hạ Diệc Sơ uể oải kêu một tiếng, chầm chập đi đến bên An Dập, nhảy lên đùi hắn.
An Dập nhẹ nhàng v**t v* bộ lông xù, ôn nhu nói:
"Đừng nóng vội, biến hình thực sự là một quá trình khó khăn. Từ từ cũng được. Nhưng em có nhớ dáng hình người lần trước em biến thành không? Tóc đen dài, mắt sáng to, chân tay thon dài..."
Giọng An Dập như có ma lực làm Hạ Diệc Sơ không ngừng nghĩ đến hình dáng người lần trước mình hóa thành.
Mà ngay lúc này, An Dập đột nhiên im bặt, một vòng sương trắng dâng lên trong lòng hắn, không thấy mèo nhỏ đâu nữa, mà là thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn hắn.
Hạ Diệc Sơ mở to mắt, ôm chặt lấy An Dập.
"Anh, anh mau nhắm mắt lại!"
Hạ Diệc Sơ không biết thế nào lại biến thành người lúc này, lại không mặc quần áo. Đôi tay cô căn bản không biết che nơi nào, dù sao cũng che không hết, thế là cô trực tiếp che hai mắt An Dập.
Mùi hương thiếu nữ trong lòng nhàn nhạt quẩn quanh cánh mũi hắn. Khi Hạ Diệc Sơ hóa hình, không kịp che mắt hắn nên hắn đã sớm xem hết thân hình Hạ Diệc Sơ từ lâu rồi.
"Vậy là, mấy ngày nay em không hóa thành người được là bởi vì không có anh bên cạnh?"
"Không phải!"
Hạ Diệc Sơ thẹn quá hóa giận, nỗ lực cả tuần đều không thành công mà An Dập chỉ đơn giản nói mấy lời liền thành công.
"Anh nhắm mắt, ngậm miệng lại. Không cho nhìn, cũng không cho nói."
Hạ Diệc Sơ xấu hổ.
"Sợ cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa sờ qua đâu? Hả?"
Hạ Diệc Sơ chỉ muốn cắn lưỡi.
"Anh tìm giùm tôi bộ quần áo đi."
"Mặc quần áo làm gì, dù sao cũng cởi thôi. Em quên là anh đã nói với em rồi sao?"
Giọng An Dập đùa bỡn, đôi tay lại bắt đầu du tẩu trên người cô.
Hạ Diệc Sơ khẽ run, thân thể hoàn toàn bại lộ trong không khí, lại là ban ngày ban mặt, cô cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, muốn khóc:
"Không, tôi muốn mặc quần áo."
An Dập không hề cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, mà nhiệt huyết dâng cao, càng thêm kích động. Một tay An Dập v**t v* lưng trần của Hạ Diệc Sơ, một tay n*ng m*ng cô lên, ôm đến sô pha.
Hạ Diệc Sơ nằm trên sô pha, trước ngực bị thân thể hắn dán chặt. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ hoảng loạn càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ An Dập, đem đến cho hắn cảm giác thật mới lạ.
An Dập giam cầm thiếu nữ trong lòng, nhẹ gặm đôi môi hồng nhuận của cô.
"A Li, có muốn thử trên sô pha không?"
==============================
Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính BossTác giả: Quân SanhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng” Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: ”Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình” Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa “Vâng, tiểu thư” Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có… Editor: Mi Mặt Mèo*****************An Dập không hỏi sau đó Hạ Diệc Sơ đi đâu, làm gì, khiến cô nhẹ nhõm thở ra.Thân thể hiện tại của An Dập tuy chưa được tu luyện nhiều nhưng kiến thức tu luyện hắn lại nắm rất rõ. An Dập bắt đầu dạy Hạ Diệc Sơ biến thành người. Những lần đầu vẫn chưa làm được, An Dập kiên nhẫn an ủi cô.Gần đây An Dập ra khỏi nhà càng nhiều, mỗi lần Hạ Diệc Sơ hỏi hắn đi đâu, hắn đều cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.Mãi đến hơn một tuần sau, An Dập đứng thẳng trên hai chân trước mặt cô, Hạ Diệc Sơ mới biết là An Dập đi trị liệu đôi chân.Chân An Dập phế nhiều năm như vậy, Hạ Diệc Sơ không biết làm thế nào đột nhiên có thể chữa lành. Nhưng ngẫm lại, loại chuyện trọng sinh có thể phát sinh trên người hắn thì chuyện gì chẳng có thể xảy ra. Có thể do kiếp trước tu luyện thành công, hỗ trợ cho kiếp này.Hạ Diệc Sơ cả ngày đều ở trong phòng An Dập, nếu có ra khỏi phòng, cũng nằm trong lòng An Dập, nên An Thuần có ý đồ gì đều không thể thực hiện được. An Thuần lo lắng việc của mình không thành thì Hạ Diệc Sơ cũng sốt ruột mãi không biến thành người được."Vẫn không được sao?" An Dập ghé vào bên cạnh mèo nhỏ trên sô pha."Meo~"Hạ Diệc Sơ uể oải kêu một tiếng, chầm chập đi đến bên An Dập, nhảy lên đùi hắn.An Dập nhẹ nhàng v**t v* bộ lông xù, ôn nhu nói:"Đừng nóng vội, biến hình thực sự là một quá trình khó khăn. Từ từ cũng được. Nhưng em có nhớ dáng hình người lần trước em biến thành không? Tóc đen dài, mắt sáng to, chân tay thon dài..."Giọng An Dập như có ma lực làm Hạ Diệc Sơ không ngừng nghĩ đến hình dáng người lần trước mình hóa thành.Mà ngay lúc này, An Dập đột nhiên im bặt, một vòng sương trắng dâng lên trong lòng hắn, không thấy mèo nhỏ đâu nữa, mà là thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn hắn.Hạ Diệc Sơ mở to mắt, ôm chặt lấy An Dập."Anh, anh mau nhắm mắt lại!"Hạ Diệc Sơ không biết thế nào lại biến thành người lúc này, lại không mặc quần áo. Đôi tay cô căn bản không biết che nơi nào, dù sao cũng che không hết, thế là cô trực tiếp che hai mắt An Dập.Mùi hương thiếu nữ trong lòng nhàn nhạt quẩn quanh cánh mũi hắn. Khi Hạ Diệc Sơ hóa hình, không kịp che mắt hắn nên hắn đã sớm xem hết thân hình Hạ Diệc Sơ từ lâu rồi."Vậy là, mấy ngày nay em không hóa thành người được là bởi vì không có anh bên cạnh?""Không phải!"Hạ Diệc Sơ thẹn quá hóa giận, nỗ lực cả tuần đều không thành công mà An Dập chỉ đơn giản nói mấy lời liền thành công."Anh nhắm mắt, ngậm miệng lại. Không cho nhìn, cũng không cho nói."Hạ Diệc Sơ xấu hổ."Sợ cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa sờ qua đâu? Hả?"Hạ Diệc Sơ chỉ muốn cắn lưỡi."Anh tìm giùm tôi bộ quần áo đi.""Mặc quần áo làm gì, dù sao cũng cởi thôi. Em quên là anh đã nói với em rồi sao?"Giọng An Dập đùa bỡn, đôi tay lại bắt đầu du tẩu trên người cô.Hạ Diệc Sơ khẽ run, thân thể hoàn toàn bại lộ trong không khí, lại là ban ngày ban mặt, cô cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, muốn khóc:"Không, tôi muốn mặc quần áo."An Dập không hề cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, mà nhiệt huyết dâng cao, càng thêm kích động. Một tay An Dập v**t v* lưng trần của Hạ Diệc Sơ, một tay n*ng m*ng cô lên, ôm đến sô pha.Hạ Diệc Sơ nằm trên sô pha, trước ngực bị thân thể hắn dán chặt. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ hoảng loạn càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ An Dập, đem đến cho hắn cảm giác thật mới lạ.An Dập giam cầm thiếu nữ trong lòng, nhẹ gặm đôi môi hồng nhuận của cô."A Li, có muốn thử trên sô pha không?"==============================