Những đám mây bồng bềnh khẽ lướt qua một cách chầm chậm, ánh nắng mặt trời rọi chiếu vào khung cửa sổ tạo thành những hình thù quái đản. Những tiếng chim nhỏ rít qua hàng cây xanh gần đó. Gần mọi thứ xung quanh ta tạo ra đều có mục đích. Dù cho đó có là vật nhỏ nhất hay những chiếc lon rỗng bỏ đi đều hữu dụng. Ánh Nguyệt nằm dài trên bàn quan sát những thứ xung quanh. Quan sát tất cả mọi thứ không bỏ sót dù chỉ là một chi tiết rất nhỏ. Vì sao à? Vì cô là một thứ vô dụng, một thứ bị bỏ đi mà không thể tái chế lại. Cô thường nhìn xung quanh để xem xem có thứ gì đó vô dụng giống cô. Để cô biết mình không cô đơn giữa thế giới này, nhưng niềm hy vọng nhỏ nhoi đó đã vùi tắt. Chẳng thứ gì vô dụng cả, chỉ có cô. Tiếng chuông báo giờ về đã đến, cô chầm chậm cất tập sách, không hiểu vì sao cô lại thấy cuộc sống tẻ nhạt đến vậy kể từ ngày trở về căn nhà ấy. Hay nói chính xác hơn là mới ngày hôm qua thôi. - Ê! Nguyệt…đi karaoke chung với tụi này không? – Đó là giọng của Thụy Ân. Nhỏ cố cười thật…
Tác giả: