Gió nhẹ nhàng êm dịu, Giang Nam đang vào mùa mưa khó có được thời tiết tốt như vậy. “Công tử, ngay cả ông trời cũng quan tâm ngươi, công tử vừa đến Giang Nam ngay cả mưa cũng không thấy đâu.” Lãnh Thanh Thanh ngồi trên ghế gỗ lim hoa lệ phía đối diện chủ tử của mình nịnh nọt khen tặng nói. Lãnh Liệt lười biếng nhấc mắt, phóng ra một nụ cười mê người. “Thanh Thanh ngươi gần đây chỉ có công phu cưỡi ngựa là tiến bộ thôi, ngay cả ông trời mà ngươi cũng không buông tha.” Trêu chọc tiểu tùy tùng ngốc nghếch của mình xong, hắn một lần nữa dời mắt trở lại trên thân kiếm trong tay, khóe miệng lại vẽ lên một mạt cười, lẩm bẩm: “một kiếm nổi danh thiên hạ, kẻ khác thật sự là vui mừng ca ngợi hả? Ta muốn chính là làm cho người trong thiên hạ phải sợ hãi, kinh hoàng; nhắc tới tên của ma đầu ta thì đều phải rùng mình. Ta muốn cho những tên ngụy quân tử tự xưng là chính đạo phải sống trong cuộc sống lo lắng, bất an từng ngày, từng đêm. Ha hả, đại ca ngươi đúng là hiểu ta nha.” Lời nói làm cho Lãnh…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...