"Mẹ....Mẹ..đừng...bỏ..con...KHÔNG....Mẹ...đừng......đi" Hoảng hốt bật dậy thì ra chỉ là một giấc mơ, lồng ngực đau nhức mười mấy năm qua lúc nào cô Hạ Vũ Mân cũng mơ về người mẹ đáng thương của mình. Đứng dậy ra ban công, cô ngước lên ngắm bầu trời đêm, cô tự trách bản thân mình lúc đó quá yếu đuối không thể bảo vệ bà để bà bị người ta hại chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được: "Mẹ, Mân Mân rất nhớ người thật xin lỗi tại vì con mà người phải chết." giọng nói bi thương vang lên, khóe mắt Hạ Vũ Mân rơi xuống vài giọt nước mắt "Mẹ người yên tâm bọn họ thiếu nợ người con nhất định sẽ thay người đòi nợ." giơ tay gạt đi những giọt nước mắt Hạ Vũ Mân lẩm bẩm giọng nói chắc chắn ----------------------------------------------------------------- Buổi sáng, tại nhà họ Hạ "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư chào buổi sáng." giọng nói cung kính của người hầu vang lên Trên cầu thang hai thân ảnh xinh đẹp cùng bước xuống, Hạ Vũ Ân hướng tới người hầu nở nụ cười dịu dàng xem như đáp lại lời chào. Khác…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...