Tác giả: Họa Thiên —oOo— Bỉ Ngạn hoa bên bờ Vong Xuyên nở đỏ rực tựa như một ngọn lửa liệt diễm. Từng cánh hoa đỏ mang theo lệ khí bay trong cơn gió độc dọc sông Vong Xuyên, ngỡ là nghe giọng ai u uẩn nơi đâu. Phải chăng là oán hồn, lệ quỷ? Sắc đỏ - diễm lệ mà bi thương. Như ngọn lửa cháy trong đêm đen, cô độc, tịch mịch rượt đuổi con mồi. Bỉ Ngạn hoa yêu diễm chốn Âm ti. "".... "" “ Chúa ơi! Lửa lớn quá! “ “ Amen! cầu mong không có người nào ở trong đó. “ “ Tiểu thư? “ “Kì Kì! “ “Phu nhân! Phu nhân ơi? “ “ Kì Kì, mình sai rồi... Cậu ở đâu vậy? Trả lời mình đi! “ “ Tất cả tránh ra! Chúng tôi cần làm rõ vụ án này... Mời các vị hợp tác! “ Có, có rất nhiều âm thanh như búa sắt đập vào đầu cô. Đau quá, nhức quá! Nóng quá! Rát quá! "" Tôi... tôi? Tất cả im hết. Tôi khát nước quá... Nước, nước... Rót tôi cốc nước. "". Giọng nói khàn khàn như một lá vàng héo úa... Là báo hiệu sự kết thúc của thời gian cho sự sống? "" Cứu với... Tôi... mệt quá... thật sự, là rất mệt... "" Cố mở đôi mắt đã…
Tác giả: