*Ngươi muội!: có thể hiểu là một câu chửi tục. Edit: Hồ Điệp Nhi “Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường, để lại tiền mua đường.” Quân Tiểu Tà lẩm nhẩm lời kịch, mất tự nhiên khụ một tiếng: “Thật ngượng quá, làm theo phép tắc thôi.” Đột nhiên xuất hiện người cướp giữa đường, hai nam nhân đi ngang qua sắc mặt hơi đổi. “Ách, xin hỏi cô nương là muốn cướp chúng tôi sao?” Một âm thanh ấm áp như gió xuân mang theo sự kinh ngạc vang lên, nghe qua thực lễ phép, thực trấn định, có vẻ là nhân vật lớn. Quân Tiểu Tà cảm thấy xấu hổ, nàng là người tốt, làm ra chuyện như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nhìn thấy đối phương nho nhã lễ độ, giọng điệu nàng ôn nhu: “Nhà ta có chút chuyện khó nói, huynh đài a, giang hồ giúp đỡ, các ngươi tự hiểu là được rồi, ta sẽ không thương tổn các ngươi.” Câu nói ‘có chút bất đắc dĩ’làm cho hắn dở khóc dở cười, cuối cùng là cướp hay là ăn xin đây? “Không có.” Một tiếng nói lạnh nhạt khác nghe không ra hờn giận, xem ra thực không kiên nhẫn dây dưa với…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...