Trong hộp đêm Mị Dục,cô gái ngồi chéo chân trên chiếc ghế ở góc tường lạnh lẽo,cô mặc chiếc váy đen huyền ngắn,bó sát eo. Cô như một đóa hoa hồng đen quyến rủ nhưng không hề kém cô đơn,sắc mặt như đang châm biếm,hờ hững. Cô – Cố Mộc Hy,theo như bạn thân cô nói cô là một người không hề yếu đuối,nhu nhược như vẽ bề ngoại,cô – là người phụ nữ mạnh mẽ,quyết đoán. Cô nhấp nháp chất lỏng màu đỏ trong ly rượu sóng sánh,có phần mê hoặc. "Từ Huân,tôi hận anh,anh nếu để tôi gặp lại,tôi sẽ đánh cho anh tuyệt tử tuyệt tôn." "Từ Huân,anh là đồ khốn kiếp,khốn nạn." "Từ Huân,tôi muốn giết anh,cắt đứt tiểu đệ của anh,đồ khốn nạn." Cố Mộc Hy vừa uống rượu không ngừng,vừa la hét mắng nhiết tên người đàn ông Từ Huân. Cô vì anh ta mà thủ thân 5 năm nay,nực cười. Thế thì sao chứ,anh ta cùng em gái cô lăn lộn trên giường cũng vừa tròn 5 năm,chỉ là giờ cô mới phát giác,quá nhục nhã,bản thân cô có bao nhiêu là ngu ngốc. Không được,đêm nay cô sẽ tìm một tiểu bạch kiểm làm trò người lớn mới được,cho anh ta…
Tác giả: