绕床弄青梅 “Chàng cưỡi ngựa trúc đến Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa.”* (* Trích bài thơ “Trường can hành” của Lý Bạch) *** Có một loại tội, là nhìn một cái đã thấy hợp ý. … Một vạn năm, giao dịch xong! Vinh Thiển nghe giọng nói phía trên truyền tới, đôi chân lộ ra ngoài quần soóc có phần run lên. Bàn chân giống như không cử động nổi, sáu người mới từ từ bước lên phía trước, sáu ngọn đèn chiếu trên đầu vai các cô, làm chiếc bóng kéo dài ra. Trên lầu hai, cách một bức rèm bằng pha lê là một nơi ấm áp xa hoa khác hẳn với thế giới ăn chơi c*̉a những phòng ngoài kia. Kế tiếp, mới là màn đặc sắc nhất. “Lệ thiếu, bắt đầu rồi.” Lệ Cảnh Trình đưa tay vén rèm ra, tiếng pha lê va chạm quấn ở đầu ngón tay, anh cầm một ly rượu đi ra ngoài, bên ngoài là hàng lang, anh cúi người xuống, thoải mái tựa tay trên lan can. Người dẫn chương trình giới thiệu quy tắc trò chơi, bên hông Vinh Thiển có tấm bảng ghi số 027, là…
Tác giả: