Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 105

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã chẳng ừ hử gì nhún vai một cái, cũng không hề nói chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.một khi chuyện này đã bị lộ ra ngoài, đến tai ba cô, thế nào ông cũng g**t ch*t Hoàng Phủ Diệu Dương.Đến lúc đó, mọi chuyện còn phiền toái hơn.Kiều cũng không có thói quen đi tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, mở miệng nói đùa một câu, thấy cô không muốn tiếp tục đề tài này thì cũng chẳng hỏi thêm gì nữa."Được rôi, chú sẽ nhanh chóng tra ra chuyện này, gần đây còn đang gia tăng sự chú ý. Nghe nói, bọn chúng không bao giờ cho phép hàng hóa chạy trốn, thế mà con trốn khỏi người mua, không biết bọn chúng có bán đứng con không?""sẽ không."Hoàng Phủ Diệu Dương?!anh là loại người nếu như muốn tìm cô, nhất định sẽ tự mình ra tay, không cần dựa dẫm vào người khác."Vậy là tốt rồi." Kiều uống một ngụm cà phê, cầm túi tài liệu đứng lên, "Chú đi trước, nếu con phát hiệnra điều gì đặc biệt, nhớ gọi điện cho chú biết.""Chú Kiều." Lãnh Tiểu Dã vươn tay ngăn ông lại, "Chú có muốn... Con giúp chú không?"Kiều cố ý tới tìm cô, vừa đến liền hỏi cô có nguyện ý đi theo ông làm việc không, sau đó lại nhắc tới vụ án này, những điều này cho thấy ông rất muốn cô trợ giúp.Kiều nhún vai một cái, "Chú vốn nghĩ sẽ để con hi sinh khuôn mặt, hoặc làm mồi..."Lãnh Tiểu Dã đánh gãy lời ông, nghiêm túc phun ra ba chữ, "Con giúp chú!"Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn cô, "Con không..."Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng mở miệng, "Những tên kia nhất định phải trả giá thật lớn."Người của Lãnh gia, dễ bị bắt nạt như vậy sao?!Nhưng tên kia đã đem cô bán đấu giá, còn giết cả An Nhạc, món nợ này cô sẽ thanh toán với bọn chúng.Kiều hơi do dự, "Tiểu Dã, con nên suy nghĩ cẩn thận một chút, con phải biết rằng, chuyện này khôngphải trò đùa, lấy thân phận của con bây giờ đi gia nhập vào, có thể chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm...""Chú Kiều, con nghiêm túc." Lãnh Tiểu dã đứng lên, ánh mắt thâm trầm, nói đến nửa câu, liền bị vẻ nghiêm túc cô thu hồi lại, còn trẻ con nháy mắt với Kiều, "Nhưng, chú nhớ giữ bí mật giùm con, đừng nói cho ba mẹ con biết, nếu không, chúng ta đều sẽ chết chìm trong biển nước bọt."Kiều gật đầu, vươn tay qua đặt lên vai cô, "Tiểu Dã, chú sẽ cẩn thận sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để con gặp nguy hiểm."

Lãnh Tiểu Dã chẳng ừ hử gì nhún vai một cái, cũng không hề nói chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.

một khi chuyện này đã bị lộ ra ngoài, đến tai ba cô, thế nào ông cũng g**t ch*t Hoàng Phủ Diệu Dương.

Đến lúc đó, mọi chuyện còn phiền toái hơn.

Kiều cũng không có thói quen đi tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, mở miệng nói đùa một câu, thấy cô không muốn tiếp tục đề tài này thì cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.

"Được rôi, chú sẽ nhanh chóng tra ra chuyện này, gần đây còn đang gia tăng sự chú ý. Nghe nói, bọn chúng không bao giờ cho phép hàng hóa chạy trốn, thế mà con trốn khỏi người mua, không biết bọn chúng có bán đứng con không?"

"sẽ không."

Hoàng Phủ Diệu Dương?!

anh là loại người nếu như muốn tìm cô, nhất định sẽ tự mình ra tay, không cần dựa dẫm vào người khác.

"Vậy là tốt rồi." Kiều uống một ngụm cà phê, cầm túi tài liệu đứng lên, "Chú đi trước, nếu con phát hiệnra điều gì đặc biệt, nhớ gọi điện cho chú biết."

"Chú Kiều." Lãnh Tiểu Dã vươn tay ngăn ông lại, "Chú có muốn... Con giúp chú không?"

Kiều cố ý tới tìm cô, vừa đến liền hỏi cô có nguyện ý đi theo ông làm việc không, sau đó lại nhắc tới vụ án này, những điều này cho thấy ông rất muốn cô trợ giúp.

Kiều nhún vai một cái, "Chú vốn nghĩ sẽ để con hi sinh khuôn mặt, hoặc làm mồi..."

Lãnh Tiểu Dã đánh gãy lời ông, nghiêm túc phun ra ba chữ, "Con giúp chú!"

Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn cô, "Con không..."

Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng mở miệng, "Những tên kia nhất định phải trả giá thật lớn."

Người của Lãnh gia, dễ bị bắt nạt như vậy sao?!

Nhưng tên kia đã đem cô bán đấu giá, còn giết cả An Nhạc, món nợ này cô sẽ thanh toán với bọn chúng.

Kiều hơi do dự, "Tiểu Dã, con nên suy nghĩ cẩn thận một chút, con phải biết rằng, chuyện này khôngphải trò đùa, lấy thân phận của con bây giờ đi gia nhập vào, có thể chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm..."

"Chú Kiều, con nghiêm túc." Lãnh Tiểu dã đứng lên, ánh mắt thâm trầm, nói đến nửa câu, liền bị vẻ nghiêm túc cô thu hồi lại, còn trẻ con nháy mắt với Kiều, "Nhưng, chú nhớ giữ bí mật giùm con, đừng nói cho ba mẹ con biết, nếu không, chúng ta đều sẽ chết chìm trong biển nước bọt."

Kiều gật đầu, vươn tay qua đặt lên vai cô, "Tiểu Dã, chú sẽ cẩn thận sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để con gặp nguy hiểm."

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã chẳng ừ hử gì nhún vai một cái, cũng không hề nói chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.một khi chuyện này đã bị lộ ra ngoài, đến tai ba cô, thế nào ông cũng g**t ch*t Hoàng Phủ Diệu Dương.Đến lúc đó, mọi chuyện còn phiền toái hơn.Kiều cũng không có thói quen đi tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, mở miệng nói đùa một câu, thấy cô không muốn tiếp tục đề tài này thì cũng chẳng hỏi thêm gì nữa."Được rôi, chú sẽ nhanh chóng tra ra chuyện này, gần đây còn đang gia tăng sự chú ý. Nghe nói, bọn chúng không bao giờ cho phép hàng hóa chạy trốn, thế mà con trốn khỏi người mua, không biết bọn chúng có bán đứng con không?""sẽ không."Hoàng Phủ Diệu Dương?!anh là loại người nếu như muốn tìm cô, nhất định sẽ tự mình ra tay, không cần dựa dẫm vào người khác."Vậy là tốt rồi." Kiều uống một ngụm cà phê, cầm túi tài liệu đứng lên, "Chú đi trước, nếu con phát hiệnra điều gì đặc biệt, nhớ gọi điện cho chú biết.""Chú Kiều." Lãnh Tiểu Dã vươn tay ngăn ông lại, "Chú có muốn... Con giúp chú không?"Kiều cố ý tới tìm cô, vừa đến liền hỏi cô có nguyện ý đi theo ông làm việc không, sau đó lại nhắc tới vụ án này, những điều này cho thấy ông rất muốn cô trợ giúp.Kiều nhún vai một cái, "Chú vốn nghĩ sẽ để con hi sinh khuôn mặt, hoặc làm mồi..."Lãnh Tiểu Dã đánh gãy lời ông, nghiêm túc phun ra ba chữ, "Con giúp chú!"Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn cô, "Con không..."Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng mở miệng, "Những tên kia nhất định phải trả giá thật lớn."Người của Lãnh gia, dễ bị bắt nạt như vậy sao?!Nhưng tên kia đã đem cô bán đấu giá, còn giết cả An Nhạc, món nợ này cô sẽ thanh toán với bọn chúng.Kiều hơi do dự, "Tiểu Dã, con nên suy nghĩ cẩn thận một chút, con phải biết rằng, chuyện này khôngphải trò đùa, lấy thân phận của con bây giờ đi gia nhập vào, có thể chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm...""Chú Kiều, con nghiêm túc." Lãnh Tiểu dã đứng lên, ánh mắt thâm trầm, nói đến nửa câu, liền bị vẻ nghiêm túc cô thu hồi lại, còn trẻ con nháy mắt với Kiều, "Nhưng, chú nhớ giữ bí mật giùm con, đừng nói cho ba mẹ con biết, nếu không, chúng ta đều sẽ chết chìm trong biển nước bọt."Kiều gật đầu, vươn tay qua đặt lên vai cô, "Tiểu Dã, chú sẽ cẩn thận sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để con gặp nguy hiểm."

Chương 105