Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 107

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Phốc!"Lãnh Tiểu Dã suýt cười ra tiếng.Vừa ngã xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương liền hoàn toàn tỉnh táo.Từ dưới đất bò dậy, anh nhíu mày nhìn bãi cò, rồi liếc nhìn xung quanh một cái, vẻ mặt kinh ngạc trở nên tức giận.Nha đầu thúi, dám đem anh ném tới công viên sao?Cạch!Mũi chân đá phải vật gì đó, một tiếng động nhỏ vang lên.Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, cách đo không xa, một đồng tiền xu nhỏ nằm trên bãi cỏ.Tầm mắt rơi vào chiếc thảm cách đó không xa, anh khom người nhặt đồng tiền lên, thuận tay cầm lấy tấm thảm.Thảm? Giữ ấm.Tiền xu?! Xem ra cô muốn anh dùng gọi điện.Vật nhỏ này, thật chu đáo!Cách tờ báo, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Diệu dương, thực ra, cô đã biết rõ Hoàng Phủ Diệu Dương không nghĩ đến cô vẫn còn ở gần đây.Chẳng qua anh chàng này vô cùng thông minh, nên cô phải cẩn thận gấp bội.Như Lãnh Tiểu Dã nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương không nhìn cô, tròng lòng đã sớm nghĩ cô rời đi.anh cúi mặt, nhìn đồng tiền trong bàn tay. Bước ra khỏi công viên, đi đến buồng điện thoại ven đường.Nắm tiền xu trong tay, bỏ vào rồi thu tay lại, nhấn một dãy số.Rất nhanh điện thoại đã được chuyển."Xin chào, đây là phủ bá tước, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?""Là tôi đây.""Xin hỏi, ngài là ai?"Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt điện thoại, gào thét tên tiếng anh đầy đủ của mình, "King. Amanda. Theresia!"Bên kia điện thoại, thư ký sợ tới mức suýt làm rơi ống nghe, "Bá... Bá tước tiên sinh, ngài... Ngài có việc gì sai bảo?""Lập tức gọi quản gia nghe điện thoại, gọi ông ta gọi lại cho tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh, "Còn nữa, sau khi nói chuyện xong, cậu mau cút khỏi phú bá tước cho tôi!"Cạch!Hoàng Phủ Diệu Dương đem ống nghe tren lên."King. Amanda (Amanda). Theresia ( Đặc Lôi Tọa), Amanda. Đặc Lôi Tọa?!"Xa xa, Lãnh Tiểu Dã lặp lại cái tên này, chỉ cảm thấy có chút quen tai.Điện thoại vang lên.Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại.Trong điện thoại, giọng nói quản gia lập tức vang lên, "Bá tước tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài đang ở đâu?""Quỷ biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn một lượt bốn phía, chú ý một biển tên cách đó không xa, báo ra vị trí của mình."Xin ngài chờ một chút, chúng tôi lập tức đi đón ngài."Cạch!Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đặt ống nghe lại chỗ cũ.

"Phốc!"

Lãnh Tiểu Dã suýt cười ra tiếng.

Vừa ngã xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương liền hoàn toàn tỉnh táo.

Từ dưới đất bò dậy, anh nhíu mày nhìn bãi cò, rồi liếc nhìn xung quanh một cái, vẻ mặt kinh ngạc trở nên tức giận.

Nha đầu thúi, dám đem anh ném tới công viên sao?

Cạch!

Mũi chân đá phải vật gì đó, một tiếng động nhỏ vang lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, cách đo không xa, một đồng tiền xu nhỏ nằm trên bãi cỏ.

Tầm mắt rơi vào chiếc thảm cách đó không xa, anh khom người nhặt đồng tiền lên, thuận tay cầm lấy tấm thảm.

Thảm? Giữ ấm.

Tiền xu?! Xem ra cô muốn anh dùng gọi điện.

Vật nhỏ này, thật chu đáo!

Cách tờ báo, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Diệu dương, thực ra, cô đã biết rõ Hoàng Phủ Diệu Dương không nghĩ đến cô vẫn còn ở gần đây.

Chẳng qua anh chàng này vô cùng thông minh, nên cô phải cẩn thận gấp bội.

Như Lãnh Tiểu Dã nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương không nhìn cô, tròng lòng đã sớm nghĩ cô rời đi.

anh cúi mặt, nhìn đồng tiền trong bàn tay. Bước ra khỏi công viên, đi đến buồng điện thoại ven đường.

Nắm tiền xu trong tay, bỏ vào rồi thu tay lại, nhấn một dãy số.

Rất nhanh điện thoại đã được chuyển.

"Xin chào, đây là phủ bá tước, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"

"Là tôi đây."

"Xin hỏi, ngài là ai?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt điện thoại, gào thét tên tiếng anh đầy đủ của mình, "King. Amanda. Theresia!"

Bên kia điện thoại, thư ký sợ tới mức suýt làm rơi ống nghe, "Bá... Bá tước tiên sinh, ngài... Ngài có việc gì sai bảo?"

"Lập tức gọi quản gia nghe điện thoại, gọi ông ta gọi lại cho tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh, "Còn nữa, sau khi nói chuyện xong, cậu mau cút khỏi phú bá tước cho tôi!"

Cạch!

Hoàng Phủ Diệu Dương đem ống nghe tren lên.

"King. Amanda (Amanda). Theresia ( Đặc Lôi Tọa), Amanda. Đặc Lôi Tọa?!"

Xa xa, Lãnh Tiểu Dã lặp lại cái tên này, chỉ cảm thấy có chút quen tai.

Điện thoại vang lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại.

Trong điện thoại, giọng nói quản gia lập tức vang lên, "Bá tước tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài đang ở đâu?"

"Quỷ biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn một lượt bốn phía, chú ý một biển tên cách đó không xa, báo ra vị trí của mình.

"Xin ngài chờ một chút, chúng tôi lập tức đi đón ngài."

Cạch!

Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đặt ống nghe lại chỗ cũ.

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Phốc!"Lãnh Tiểu Dã suýt cười ra tiếng.Vừa ngã xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương liền hoàn toàn tỉnh táo.Từ dưới đất bò dậy, anh nhíu mày nhìn bãi cò, rồi liếc nhìn xung quanh một cái, vẻ mặt kinh ngạc trở nên tức giận.Nha đầu thúi, dám đem anh ném tới công viên sao?Cạch!Mũi chân đá phải vật gì đó, một tiếng động nhỏ vang lên.Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, cách đo không xa, một đồng tiền xu nhỏ nằm trên bãi cỏ.Tầm mắt rơi vào chiếc thảm cách đó không xa, anh khom người nhặt đồng tiền lên, thuận tay cầm lấy tấm thảm.Thảm? Giữ ấm.Tiền xu?! Xem ra cô muốn anh dùng gọi điện.Vật nhỏ này, thật chu đáo!Cách tờ báo, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Diệu dương, thực ra, cô đã biết rõ Hoàng Phủ Diệu Dương không nghĩ đến cô vẫn còn ở gần đây.Chẳng qua anh chàng này vô cùng thông minh, nên cô phải cẩn thận gấp bội.Như Lãnh Tiểu Dã nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương không nhìn cô, tròng lòng đã sớm nghĩ cô rời đi.anh cúi mặt, nhìn đồng tiền trong bàn tay. Bước ra khỏi công viên, đi đến buồng điện thoại ven đường.Nắm tiền xu trong tay, bỏ vào rồi thu tay lại, nhấn một dãy số.Rất nhanh điện thoại đã được chuyển."Xin chào, đây là phủ bá tước, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?""Là tôi đây.""Xin hỏi, ngài là ai?"Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt điện thoại, gào thét tên tiếng anh đầy đủ của mình, "King. Amanda. Theresia!"Bên kia điện thoại, thư ký sợ tới mức suýt làm rơi ống nghe, "Bá... Bá tước tiên sinh, ngài... Ngài có việc gì sai bảo?""Lập tức gọi quản gia nghe điện thoại, gọi ông ta gọi lại cho tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh, "Còn nữa, sau khi nói chuyện xong, cậu mau cút khỏi phú bá tước cho tôi!"Cạch!Hoàng Phủ Diệu Dương đem ống nghe tren lên."King. Amanda (Amanda). Theresia ( Đặc Lôi Tọa), Amanda. Đặc Lôi Tọa?!"Xa xa, Lãnh Tiểu Dã lặp lại cái tên này, chỉ cảm thấy có chút quen tai.Điện thoại vang lên.Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại.Trong điện thoại, giọng nói quản gia lập tức vang lên, "Bá tước tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài đang ở đâu?""Quỷ biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn một lượt bốn phía, chú ý một biển tên cách đó không xa, báo ra vị trí của mình."Xin ngài chờ một chút, chúng tôi lập tức đi đón ngài."Cạch!Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đặt ống nghe lại chỗ cũ.

Chương 107