Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 113

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Vị trí của anh và điểm đỏ đã chồng lên nhau, Hoàng Phủ Diệu Dương không có tâm tình nhìn máy tính.một người luôn thích sạch sẽ, một bá tước đại nhân từ nhỏ đến lớn không đụng tới thùng rác, hôm nay đột nhiên lại xòe bàn tay, mở nắp thùng rác.một mùi hôi thối đập vào mắt.Nhưng dường như anh không ngửi thấy, cau mày, lo lắng nhìn rác ở bên trong.Trong thùng rác chỉ có giấy, lá cây, vỏ trái vây, hộp giấy... Rác các loại.Nhưng, không có người nào.Dạ dày anh như trồi đến tận họng, trong nháy mắt lại trở về chỗ cũ."Lục!"Giọng nói anh kìm nén.một người cận vệ lập tức chạy tới, đưa tay vào trong thung rác, lục lọi tìm tòi.Lát sau, hắn rút bàn tay về, trong tay nắm chiếc di động vỡ vụn.Nhìn xác di động trong tay, người cận vệ đặt lại một bên, rồi đem toàn bộ rac đổ ra.Bọn cận vệ nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương luôn thích sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại một nắm, nhưng tầm mắt vẫn không rời đống rác.Cận vệ đẩy vỏ trái cây, túi sữa giấy bỏ...Rột cục cũng tìm được nửa chiếc di động còn lại, di động dường như đã bị vật năng nghiền nát.Nhưng, sim điện thoại vẫn còn gắn phía trên.Cận vệ cẩn thận rút chiếc sim ra, lão quản gia vội vàng lấy khăn tay ra nhận, đem chiếc sim cẩn thận lau mấy lần, rồi đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương."Bá tước đại nhân."Vươn ngón tay qua, cầm lấy chiếc sim bị hỏng kia, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa nhìn về công viên cách đó không xa."Cuộc trò chuyện có được ghi lại không?""Bá tước tiên sinh." Trợ lý tiến lên phía trước, "Tôi vừa hỏi thăm công ty kia, đối phương bảo đã có mộtvị khách yêu cầu xóa toàn bộ tất cả cuộc trò chuyện."Hoàng Phủ diệu Dương đưa sim điện thoại cho lão quản gia, "Nghĩ cách sửa cái sim này lại."Lão quản gia lập tức đưa cái sim cho nhân viên công tác, đối phương cẩn thận nhận lấy, dường như xem cái sim kia chính là báo vật.Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi tới ven đường, lão quản gia liền gọi tài xế đến.Bọn cận vệ mở xe, sau đó liền dọn rác dưới đất.Lúc này, một người trợ lý nhận điện thoại cách đó không xa, liền đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương."Bá tước tiên sinh, đã xác định được vị trí đánh cuộc, sáng sớm hôm nay, một chiếc thuyền đã đi qua kênh đào Panama, tiến vào Thái Bình Dương, đang đi về phía đảo Hawaii.Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu, chỉ hơi trầm ngân."Sắp xếp chuyến bay tới Hawaii tối nay, ngoài ra, cậu ở lại New York, tiếp tục điều tra sự kiện tập kích lần trước, nếu có bất kỳ manh mối nào của Lãnh Tiểu Dã lập tức cho tôi biết.""Được, bá tước tiên sinh." Trợ ký cung kính tiến lên hai bước, giúp anh mở cửa xe,Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào, lão quản gia đi sau, trợ lý cẩn thận đóng cửa xe lại.Xe đi về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khu công viên cách đó không xa.Ngón tay trong túi nhẹ nhàng nắm lấy chiếc đồng xu.

Vị trí của anh và điểm đỏ đã chồng lên nhau, Hoàng Phủ Diệu Dương không có tâm tình nhìn máy tính.

một người luôn thích sạch sẽ, một bá tước đại nhân từ nhỏ đến lớn không đụng tới thùng rác, hôm nay đột nhiên lại xòe bàn tay, mở nắp thùng rác.

một mùi hôi thối đập vào mắt.

Nhưng dường như anh không ngửi thấy, cau mày, lo lắng nhìn rác ở bên trong.

Trong thùng rác chỉ có giấy, lá cây, vỏ trái vây, hộp giấy... Rác các loại.

Nhưng, không có người nào.

Dạ dày anh như trồi đến tận họng, trong nháy mắt lại trở về chỗ cũ.

"Lục!"

Giọng nói anh kìm nén.

một người cận vệ lập tức chạy tới, đưa tay vào trong thung rác, lục lọi tìm tòi.

Lát sau, hắn rút bàn tay về, trong tay nắm chiếc di động vỡ vụn.

Nhìn xác di động trong tay, người cận vệ đặt lại một bên, rồi đem toàn bộ rac đổ ra.

Bọn cận vệ nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương luôn thích sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại một nắm, nhưng tầm mắt vẫn không rời đống rác.

Cận vệ đẩy vỏ trái cây, túi sữa giấy bỏ...

Rột cục cũng tìm được nửa chiếc di động còn lại, di động dường như đã bị vật năng nghiền nát.

Nhưng, sim điện thoại vẫn còn gắn phía trên.

Cận vệ cẩn thận rút chiếc sim ra, lão quản gia vội vàng lấy khăn tay ra nhận, đem chiếc sim cẩn thận lau mấy lần, rồi đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Bá tước đại nhân."

Vươn ngón tay qua, cầm lấy chiếc sim bị hỏng kia, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa nhìn về công viên cách đó không xa.

"Cuộc trò chuyện có được ghi lại không?"

"Bá tước tiên sinh." Trợ lý tiến lên phía trước, "Tôi vừa hỏi thăm công ty kia, đối phương bảo đã có mộtvị khách yêu cầu xóa toàn bộ tất cả cuộc trò chuyện."

Hoàng Phủ diệu Dương đưa sim điện thoại cho lão quản gia, "Nghĩ cách sửa cái sim này lại."

Lão quản gia lập tức đưa cái sim cho nhân viên công tác, đối phương cẩn thận nhận lấy, dường như xem cái sim kia chính là báo vật.

Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi tới ven đường, lão quản gia liền gọi tài xế đến.

Bọn cận vệ mở xe, sau đó liền dọn rác dưới đất.

Lúc này, một người trợ lý nhận điện thoại cách đó không xa, liền đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Bá tước tiên sinh, đã xác định được vị trí đánh cuộc, sáng sớm hôm nay, một chiếc thuyền đã đi qua kênh đào Panama, tiến vào Thái Bình Dương, đang đi về phía đảo Hawaii.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu, chỉ hơi trầm ngân.

"Sắp xếp chuyến bay tới Hawaii tối nay, ngoài ra, cậu ở lại New York, tiếp tục điều tra sự kiện tập kích lần trước, nếu có bất kỳ manh mối nào của Lãnh Tiểu Dã lập tức cho tôi biết."

"Được, bá tước tiên sinh." Trợ ký cung kính tiến lên hai bước, giúp anh mở cửa xe,

Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào, lão quản gia đi sau, trợ lý cẩn thận đóng cửa xe lại.

Xe đi về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khu công viên cách đó không xa.

Ngón tay trong túi nhẹ nhàng nắm lấy chiếc đồng xu.

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Vị trí của anh và điểm đỏ đã chồng lên nhau, Hoàng Phủ Diệu Dương không có tâm tình nhìn máy tính.một người luôn thích sạch sẽ, một bá tước đại nhân từ nhỏ đến lớn không đụng tới thùng rác, hôm nay đột nhiên lại xòe bàn tay, mở nắp thùng rác.một mùi hôi thối đập vào mắt.Nhưng dường như anh không ngửi thấy, cau mày, lo lắng nhìn rác ở bên trong.Trong thùng rác chỉ có giấy, lá cây, vỏ trái vây, hộp giấy... Rác các loại.Nhưng, không có người nào.Dạ dày anh như trồi đến tận họng, trong nháy mắt lại trở về chỗ cũ."Lục!"Giọng nói anh kìm nén.một người cận vệ lập tức chạy tới, đưa tay vào trong thung rác, lục lọi tìm tòi.Lát sau, hắn rút bàn tay về, trong tay nắm chiếc di động vỡ vụn.Nhìn xác di động trong tay, người cận vệ đặt lại một bên, rồi đem toàn bộ rac đổ ra.Bọn cận vệ nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương luôn thích sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại một nắm, nhưng tầm mắt vẫn không rời đống rác.Cận vệ đẩy vỏ trái cây, túi sữa giấy bỏ...Rột cục cũng tìm được nửa chiếc di động còn lại, di động dường như đã bị vật năng nghiền nát.Nhưng, sim điện thoại vẫn còn gắn phía trên.Cận vệ cẩn thận rút chiếc sim ra, lão quản gia vội vàng lấy khăn tay ra nhận, đem chiếc sim cẩn thận lau mấy lần, rồi đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương."Bá tước đại nhân."Vươn ngón tay qua, cầm lấy chiếc sim bị hỏng kia, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa nhìn về công viên cách đó không xa."Cuộc trò chuyện có được ghi lại không?""Bá tước tiên sinh." Trợ lý tiến lên phía trước, "Tôi vừa hỏi thăm công ty kia, đối phương bảo đã có mộtvị khách yêu cầu xóa toàn bộ tất cả cuộc trò chuyện."Hoàng Phủ diệu Dương đưa sim điện thoại cho lão quản gia, "Nghĩ cách sửa cái sim này lại."Lão quản gia lập tức đưa cái sim cho nhân viên công tác, đối phương cẩn thận nhận lấy, dường như xem cái sim kia chính là báo vật.Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi tới ven đường, lão quản gia liền gọi tài xế đến.Bọn cận vệ mở xe, sau đó liền dọn rác dưới đất.Lúc này, một người trợ lý nhận điện thoại cách đó không xa, liền đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương."Bá tước tiên sinh, đã xác định được vị trí đánh cuộc, sáng sớm hôm nay, một chiếc thuyền đã đi qua kênh đào Panama, tiến vào Thái Bình Dương, đang đi về phía đảo Hawaii.Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu, chỉ hơi trầm ngân."Sắp xếp chuyến bay tới Hawaii tối nay, ngoài ra, cậu ở lại New York, tiếp tục điều tra sự kiện tập kích lần trước, nếu có bất kỳ manh mối nào của Lãnh Tiểu Dã lập tức cho tôi biết.""Được, bá tước tiên sinh." Trợ ký cung kính tiến lên hai bước, giúp anh mở cửa xe,Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào, lão quản gia đi sau, trợ lý cẩn thận đóng cửa xe lại.Xe đi về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khu công viên cách đó không xa.Ngón tay trong túi nhẹ nhàng nắm lấy chiếc đồng xu.

Chương 113