Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 120
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Nghe được âm thanh quản gia đi tới, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, "Có tra được cái gì không?"Lão quản gia dừng bước cách đó không xa, "Trước mắt không có gì đặc biệt, bọn chúng dường như không tô chức đấu giá trong thời gian gần đây. Nhưng, tối mai, có một vũ hội mặt nạ tại tầng bảy, nghe nói tất cả cô gái độc thân đều được mời đến dự?"Vũ hội mặt na?!Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút khác lạ.Trong mắt không tự chủ hiện lên thân ảnh của Lãnh Tiểu Dã, khóe mắt lóe lên một tia sáng quái dị, giống như bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.Bàn tay đặt trên lan can nắm chặt lại, cẩn thận nhìn khu giải trí tầng tám.Tầm mắt chỉ nhìn thấy một cô gái đội nón cỏ lớn, ghé vào quầy uống nước, dường như đang chọn thực phẩm.Có chút giống với thân hình Lãnh Tiểu Dã, nhưng màu sắc quần áo thì không dám khen tăng, còn mái tóc dài rồi tung trên vai.không chỉ đeo những chiếc vòng tay to lớn, trên cổ còn lấp lánh những món trang sức khác nhau.Nhìn thế nào, cũng chỉ thấy một đống màu sắc hỗn độn.Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu hôi tầm mắt.Bây giờ nha đầu kia trốn anh còn không kịp, làm sao có thể xuất hiện trên chiếc thuyền này?Chắc có lẽ vì anh quá nhớ cô, mới nhận lầm thành người khác như vậy.Xoay người, anh nhíu mày ngôi xuống bàn."không sử được sim điện thoại?"Lão quản gia khoanh tay đứng bên cạnh người anh, "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh. Bời vì bên trên chiếc sim đã bị hỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại tài liệu bên trong."Hoàng Phủ Diệu Dương chán nản dùng ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, "Vậy, sự kiện tập kích và vụ trực thăng thế nào rồi?"Lão quản gia do dự nhìn anh một chút."nói!"anh nhíu mày phun ra một chữ."Vân, bá tước tiên sinh." Lão quản gia thấp giọng mở miệng, "Tôi đã kiểm tra người phụ trách mua đồ, nhân viên bảo dưỡng cùng những người liên quan khác, nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.Con ngươi màu lam co lại, trở nên u ám, đồng tử cũng nhanh chóng co rút."Xem ra, công tước đại nhân không hy vọng tôi còn sống, phải không?"Chiếc trực thăng đó được anh trai của nữ đại công tước - công tước Charles chế tạo ra.Từ người phụ trách mua đồ đến những nhân viên bảo dưỡng... Tất cả ai có liên quan đến đều khôngphải, điều này cho thấy, ngay từ lúc trực thăng được sản xuất ra đã có vấn đề.
Nghe được âm thanh quản gia đi tới, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, "Có tra được cái gì không?"
Lão quản gia dừng bước cách đó không xa, "Trước mắt không có gì đặc biệt, bọn chúng dường như không tô chức đấu giá trong thời gian gần đây. Nhưng, tối mai, có một vũ hội mặt nạ tại tầng bảy, nghe nói tất cả cô gái độc thân đều được mời đến dự?"
Vũ hội mặt na?!
Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút khác lạ.
Trong mắt không tự chủ hiện lên thân ảnh của Lãnh Tiểu Dã, khóe mắt lóe lên một tia sáng quái dị, giống như bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.
Bàn tay đặt trên lan can nắm chặt lại, cẩn thận nhìn khu giải trí tầng tám.
Tầm mắt chỉ nhìn thấy một cô gái đội nón cỏ lớn, ghé vào quầy uống nước, dường như đang chọn thực phẩm.
Có chút giống với thân hình Lãnh Tiểu Dã, nhưng màu sắc quần áo thì không dám khen tăng, còn mái tóc dài rồi tung trên vai.
không chỉ đeo những chiếc vòng tay to lớn, trên cổ còn lấp lánh những món trang sức khác nhau.
Nhìn thế nào, cũng chỉ thấy một đống màu sắc hỗn độn.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu hôi tầm mắt.
Bây giờ nha đầu kia trốn anh còn không kịp, làm sao có thể xuất hiện trên chiếc thuyền này?
Chắc có lẽ vì anh quá nhớ cô, mới nhận lầm thành người khác như vậy.
Xoay người, anh nhíu mày ngôi xuống bàn.
"không sử được sim điện thoại?"
Lão quản gia khoanh tay đứng bên cạnh người anh, "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh. Bời vì bên trên chiếc sim đã bị hỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại tài liệu bên trong."
Hoàng Phủ Diệu Dương chán nản dùng ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, "Vậy, sự kiện tập kích và vụ trực thăng thế nào rồi?"
Lão quản gia do dự nhìn anh một chút.
"nói!"
anh nhíu mày phun ra một chữ.
"Vân, bá tước tiên sinh." Lão quản gia thấp giọng mở miệng, "Tôi đã kiểm tra người phụ trách mua đồ, nhân viên bảo dưỡng cùng những người liên quan khác, nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.
Con ngươi màu lam co lại, trở nên u ám, đồng tử cũng nhanh chóng co rút.
"Xem ra, công tước đại nhân không hy vọng tôi còn sống, phải không?"
Chiếc trực thăng đó được anh trai của nữ đại công tước - công tước Charles chế tạo ra.
Từ người phụ trách mua đồ đến những nhân viên bảo dưỡng... Tất cả ai có liên quan đến đều khôngphải, điều này cho thấy, ngay từ lúc trực thăng được sản xuất ra đã có vấn đề.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Nghe được âm thanh quản gia đi tới, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, "Có tra được cái gì không?"Lão quản gia dừng bước cách đó không xa, "Trước mắt không có gì đặc biệt, bọn chúng dường như không tô chức đấu giá trong thời gian gần đây. Nhưng, tối mai, có một vũ hội mặt nạ tại tầng bảy, nghe nói tất cả cô gái độc thân đều được mời đến dự?"Vũ hội mặt na?!Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút khác lạ.Trong mắt không tự chủ hiện lên thân ảnh của Lãnh Tiểu Dã, khóe mắt lóe lên một tia sáng quái dị, giống như bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.Bàn tay đặt trên lan can nắm chặt lại, cẩn thận nhìn khu giải trí tầng tám.Tầm mắt chỉ nhìn thấy một cô gái đội nón cỏ lớn, ghé vào quầy uống nước, dường như đang chọn thực phẩm.Có chút giống với thân hình Lãnh Tiểu Dã, nhưng màu sắc quần áo thì không dám khen tăng, còn mái tóc dài rồi tung trên vai.không chỉ đeo những chiếc vòng tay to lớn, trên cổ còn lấp lánh những món trang sức khác nhau.Nhìn thế nào, cũng chỉ thấy một đống màu sắc hỗn độn.Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu hôi tầm mắt.Bây giờ nha đầu kia trốn anh còn không kịp, làm sao có thể xuất hiện trên chiếc thuyền này?Chắc có lẽ vì anh quá nhớ cô, mới nhận lầm thành người khác như vậy.Xoay người, anh nhíu mày ngôi xuống bàn."không sử được sim điện thoại?"Lão quản gia khoanh tay đứng bên cạnh người anh, "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh. Bời vì bên trên chiếc sim đã bị hỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại tài liệu bên trong."Hoàng Phủ Diệu Dương chán nản dùng ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, "Vậy, sự kiện tập kích và vụ trực thăng thế nào rồi?"Lão quản gia do dự nhìn anh một chút."nói!"anh nhíu mày phun ra một chữ."Vân, bá tước tiên sinh." Lão quản gia thấp giọng mở miệng, "Tôi đã kiểm tra người phụ trách mua đồ, nhân viên bảo dưỡng cùng những người liên quan khác, nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.Con ngươi màu lam co lại, trở nên u ám, đồng tử cũng nhanh chóng co rút."Xem ra, công tước đại nhân không hy vọng tôi còn sống, phải không?"Chiếc trực thăng đó được anh trai của nữ đại công tước - công tước Charles chế tạo ra.Từ người phụ trách mua đồ đến những nhân viên bảo dưỡng... Tất cả ai có liên quan đến đều khôngphải, điều này cho thấy, ngay từ lúc trực thăng được sản xuất ra đã có vấn đề.