Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 123
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Tiên sinh, chờ một chút."Phía sau, có người kêu anh lại.Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay mặt, chỉ thấy vị bồi bàn phía sau đem khay chứa xu đến."Xu cua rngafi."Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mang xu mình thắng được cất vào khay."không chơi nữa, đổi bàn khác, có hai lần sẽ không có lần thứ tư, tôi đem vận may để lại đây cho mọi người dùng."Tìm cho mình một lý do, cô xoay người, chen ra khỏi những người chờ cô đặt cuộc, đi đến bàn Dạ Phong Dương.Lập tức, vài vị khách cũng thu đồng xu đi theo cô.Khó gặp được vận may tốt như vậy, bọn họ cũng muốn gỡ lại những trận thua vừa rồi.Đúng lúc, một vị khách thua sạch tiền bên bàn Dạ Phong Dương, lẩm bẩm đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi vào vị trí người kia, cười híp mắt đặt xu xuống."Cho tôi một cái!"Dạ Phong Dương ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, con ngươi hơi liếc xuống, nhưng động tác trên tay vẫn không bị đình chỉ, vẫn như trước lưu loát chia bài.một lát sau, anh đem bài đặt lên bàn, sau đó khách sáo đưa tay qua Lãnh Tiểu Dã."Tiểu thư, mời đặt cuộc."Cách đó không xa, lão quản gia cùng hai cận vệ vội vàng đi tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã rồi Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia lập tức đi vội hai bước, tiến lên phía trước."Bá tước tiên sinh!"Nghe thấy giọng nói quen thuốc, bàn tay cầm đồng xu của Lãnh Tiểu Dã run lên, đồng xu rơi xuống khay, phát ra một tiếng động lớn.không ai để ý đến, cô nhanh chóng xoay mặt nhìn.Liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhận đồng xu.Nháy mắt, trái tim Lãnh Tiểu Dã co lại.cô chỉ biết, hôm nay thắng cả ba ván như vận không phải dấu hiệu tốt, tên ôn thần này cũng đang ở đây!Lúc này, Dạ Phong Dương đã đem tờ bài thứ nhất phát đến vài vị khách bàn bên cạnh, đương nhiên bao gồm cả Lãnh Tiểu Dã."Mời ngài đặt cuộc."anh vẫn như trước mở miệng nói.Lãnh Tiểu Dã phục hồi tình thần, nhìn bài của mình, biết bây giờ muốn đi cũng không được, đem xu trong khay đỏ ra, đặt trước mặt.Chúa trời Jesus, Phật Tổ Như Lai, quan âm Bồ Tát, đức mẹ Maria... Ông trời phù hộ con, con khôngmuốn anh ta nhìn thấy con, đừng để anh ta nhìn thấy!
"Tiên sinh, chờ một chút."
Phía sau, có người kêu anh lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay mặt, chỉ thấy vị bồi bàn phía sau đem khay chứa xu đến.
"Xu cua rngafi."
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mang xu mình thắng được cất vào khay.
"không chơi nữa, đổi bàn khác, có hai lần sẽ không có lần thứ tư, tôi đem vận may để lại đây cho mọi người dùng."
Tìm cho mình một lý do, cô xoay người, chen ra khỏi những người chờ cô đặt cuộc, đi đến bàn Dạ Phong Dương.
Lập tức, vài vị khách cũng thu đồng xu đi theo cô.
Khó gặp được vận may tốt như vậy, bọn họ cũng muốn gỡ lại những trận thua vừa rồi.
Đúng lúc, một vị khách thua sạch tiền bên bàn Dạ Phong Dương, lẩm bẩm đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi vào vị trí người kia, cười híp mắt đặt xu xuống.
"Cho tôi một cái!"
Dạ Phong Dương ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, con ngươi hơi liếc xuống, nhưng động tác trên tay vẫn không bị đình chỉ, vẫn như trước lưu loát chia bài.
một lát sau, anh đem bài đặt lên bàn, sau đó khách sáo đưa tay qua Lãnh Tiểu Dã.
"Tiểu thư, mời đặt cuộc."
Cách đó không xa, lão quản gia cùng hai cận vệ vội vàng đi tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã rồi Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia lập tức đi vội hai bước, tiến lên phía trước.
"Bá tước tiên sinh!"
Nghe thấy giọng nói quen thuốc, bàn tay cầm đồng xu của Lãnh Tiểu Dã run lên, đồng xu rơi xuống khay, phát ra một tiếng động lớn.
không ai để ý đến, cô nhanh chóng xoay mặt nhìn.
Liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhận đồng xu.
Nháy mắt, trái tim Lãnh Tiểu Dã co lại.
cô chỉ biết, hôm nay thắng cả ba ván như vận không phải dấu hiệu tốt, tên ôn thần này cũng đang ở đây!
Lúc này, Dạ Phong Dương đã đem tờ bài thứ nhất phát đến vài vị khách bàn bên cạnh, đương nhiên bao gồm cả Lãnh Tiểu Dã.
"Mời ngài đặt cuộc."
anh vẫn như trước mở miệng nói.
Lãnh Tiểu Dã phục hồi tình thần, nhìn bài của mình, biết bây giờ muốn đi cũng không được, đem xu trong khay đỏ ra, đặt trước mặt.
Chúa trời Jesus, Phật Tổ Như Lai, quan âm Bồ Tát, đức mẹ Maria... Ông trời phù hộ con, con khôngmuốn anh ta nhìn thấy con, đừng để anh ta nhìn thấy!
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Tiên sinh, chờ một chút."Phía sau, có người kêu anh lại.Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay mặt, chỉ thấy vị bồi bàn phía sau đem khay chứa xu đến."Xu cua rngafi."Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mang xu mình thắng được cất vào khay."không chơi nữa, đổi bàn khác, có hai lần sẽ không có lần thứ tư, tôi đem vận may để lại đây cho mọi người dùng."Tìm cho mình một lý do, cô xoay người, chen ra khỏi những người chờ cô đặt cuộc, đi đến bàn Dạ Phong Dương.Lập tức, vài vị khách cũng thu đồng xu đi theo cô.Khó gặp được vận may tốt như vậy, bọn họ cũng muốn gỡ lại những trận thua vừa rồi.Đúng lúc, một vị khách thua sạch tiền bên bàn Dạ Phong Dương, lẩm bẩm đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi vào vị trí người kia, cười híp mắt đặt xu xuống."Cho tôi một cái!"Dạ Phong Dương ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, con ngươi hơi liếc xuống, nhưng động tác trên tay vẫn không bị đình chỉ, vẫn như trước lưu loát chia bài.một lát sau, anh đem bài đặt lên bàn, sau đó khách sáo đưa tay qua Lãnh Tiểu Dã."Tiểu thư, mời đặt cuộc."Cách đó không xa, lão quản gia cùng hai cận vệ vội vàng đi tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã rồi Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia lập tức đi vội hai bước, tiến lên phía trước."Bá tước tiên sinh!"Nghe thấy giọng nói quen thuốc, bàn tay cầm đồng xu của Lãnh Tiểu Dã run lên, đồng xu rơi xuống khay, phát ra một tiếng động lớn.không ai để ý đến, cô nhanh chóng xoay mặt nhìn.Liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhận đồng xu.Nháy mắt, trái tim Lãnh Tiểu Dã co lại.cô chỉ biết, hôm nay thắng cả ba ván như vận không phải dấu hiệu tốt, tên ôn thần này cũng đang ở đây!Lúc này, Dạ Phong Dương đã đem tờ bài thứ nhất phát đến vài vị khách bàn bên cạnh, đương nhiên bao gồm cả Lãnh Tiểu Dã."Mời ngài đặt cuộc."anh vẫn như trước mở miệng nói.Lãnh Tiểu Dã phục hồi tình thần, nhìn bài của mình, biết bây giờ muốn đi cũng không được, đem xu trong khay đỏ ra, đặt trước mặt.Chúa trời Jesus, Phật Tổ Như Lai, quan âm Bồ Tát, đức mẹ Maria... Ông trời phù hộ con, con khôngmuốn anh ta nhìn thấy con, đừng để anh ta nhìn thấy!