Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 136
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã không có thói quen bỏ cuộc việc gì.Vụ án này, cô nhất định phải điều tra rõ.cô cần phải biết, rốt cuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương có phải là "K" hay không.Dạ Phong Dương nhìn chằm vào cô một lát, rồi nhẹ gật đầu."Tôi sẽ... Cố gắng bảo vệ an toàn cho cô."......Sòng bạc dưới lầu.Hoàng Phủ Diệu Dương thuận tay đẩy đống xu trước mặt mình ra, nhưng tầm mắt lại không thèm xem đến lá bài của mình.Thậm chí, anh còn không chịu liếc một cái.Ánh mắt của anh lướt qua Trang Hà đang chia bài thay Dạ Phong Dương, nhìn chằm vào cầu thang cách đó không xa.Lão quản gia đi tới, cúi người trước mặt anh, nói vào lỗ tai, "Bá tước tiên sinh, chúng tôi đã tra được, tiểu thư đang ở tầng 8 phòng 0856."Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.Lúc này, ván bài sắp kết thúc, đối thủ nhìn thấy bài Hoàng Phủ Diệu Dương rất thúi, liền lập tức đặt cược hết đống tiền xu của mình."Tiên sinh, mời ngài lật bài." Trang Hà lễ phép nhắc nhở.Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên lật bài, là lá nhỏ nhất, anh lại thua nữa rồi."Ha..." Vẻ mặt người thắng lập tức hớn hở, đem đồng xu gom vào lòng, "Vị tiên sinh này, đừng tức giận làm gì, người Trung Quốc chúng ta có câu nhà binh thắng bại là chuyện bình thường, hơn nữa, người ta nói đỏ tình đen bạc, nên chắc chắn gần đây tiên sinh rất đào hoa..."Hoàng Phủ Diệu Dương không biểu hiện gì, giơ khóe môi lên.trên cầu thang, anh bất chợt nhìn thấy người mà anh luôn đợi, trên người vẫn còn khoác tây trang của anh.Hoàng Phủ Diệu Dương thấy Lãnh Tiểu Dã, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã cũng nhìn anh.Xa xa, người đàn ông kia nở một nụ cười với cô, cô giơ tay nhẹ vẫy với anh, rồi cất bước.Bước chân nhẹ nhàng, ngay cả cô cũng không ý thức được điều này.Dạ Phong Dương đứng sau lưng nhìn cô, rồi lại nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách đó khôngxa.Nắm một đóng xu lớn, đưa cho người khách ngồi bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm giọng ra lệnh."Tránh ra!"Tên khách thuận tay gom xu lại, đống này cũng chẳng ít ỏi gì đâu, ít nhất cũng phải mấy triệu đô la, tuy bị mắng chửi, nhưng tên khách kia vẫn cười lấy lòng."Tiên sinh, ngài thật hào phóng!"Đem tất cả đồng xu đứng lên, hắn khom người chào Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, rồi vui vẻ rời đi.Liếc một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiểu Dã đang đi tới, vươn tay kéo một chiếc ghế cho cô."Cảm ơn."Lãnh Tiểu Dã nói cười cảm ơn với anh, rồi ngồi xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại chỗ ngồi của mình."Giúp tôi chuẩn bị xu." nói xong, anh liền quay sang Lãnh Tiểu Dã bên cạnh, "Em thích uống gì?"Lãnh Tiểu Dã tùy tiện cầm một khối xu trên bàn, "Nước chanh.""Hai ly nước chanh." Hoàng Phủ Diệu Dương ra lệnh.Tiếng bước chân nhỏ vang lên, Dạ Phong Dương đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Trang Hà, "Để tôi.""Được, anh Dương."Trang Hà đứng lên, giao lại vị trí cho Dạ Phong Dương.Dạ Phong Dương cầm lấy xấp bài, nhanh chóng xào bài hai lần, "Hai vị, có thể bắt đầu được chưa?"Lãnh Tiểu Dã nhẹ bĩu môi, Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại."Bắt đầu đi!""Bắt đầu!"Giọng nữ lười biếng cùng một giọng nam trầm thấp vang lên.Dạ Phong Dương bình tĩnh chia bài, trong nháy mắt, hai lá bài được đặt đến trước mặt hai người."Mời đặt tiền cuộc."Lúc này, lão quản gia đi tới, mang theo hai ly nước chanh, đặt trước mặt Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương.Hai người đồng thời cầm lấy ly nước, Lãnh Tiểu Dã vừa ngậm ống hút vừa đẩy tiền xu ra, Hoàng Phủ Diệu Dương dường như đã vứt toàn bộ xu ra.
Lãnh Tiểu Dã không có thói quen bỏ cuộc việc gì.
Vụ án này, cô nhất định phải điều tra rõ.
cô cần phải biết, rốt cuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương có phải là "K" hay không.
Dạ Phong Dương nhìn chằm vào cô một lát, rồi nhẹ gật đầu.
"Tôi sẽ... Cố gắng bảo vệ an toàn cho cô."
...
...
Sòng bạc dưới lầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương thuận tay đẩy đống xu trước mặt mình ra, nhưng tầm mắt lại không thèm xem đến lá bài của mình.
Thậm chí, anh còn không chịu liếc một cái.
Ánh mắt của anh lướt qua Trang Hà đang chia bài thay Dạ Phong Dương, nhìn chằm vào cầu thang cách đó không xa.
Lão quản gia đi tới, cúi người trước mặt anh, nói vào lỗ tai, "Bá tước tiên sinh, chúng tôi đã tra được, tiểu thư đang ở tầng 8 phòng 0856."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, ván bài sắp kết thúc, đối thủ nhìn thấy bài Hoàng Phủ Diệu Dương rất thúi, liền lập tức đặt cược hết đống tiền xu của mình.
"Tiên sinh, mời ngài lật bài." Trang Hà lễ phép nhắc nhở.
Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên lật bài, là lá nhỏ nhất, anh lại thua nữa rồi.
"Ha..." Vẻ mặt người thắng lập tức hớn hở, đem đồng xu gom vào lòng, "Vị tiên sinh này, đừng tức giận làm gì, người Trung Quốc chúng ta có câu nhà binh thắng bại là chuyện bình thường, hơn nữa, người ta nói đỏ tình đen bạc, nên chắc chắn gần đây tiên sinh rất đào hoa..."
Hoàng Phủ Diệu Dương không biểu hiện gì, giơ khóe môi lên.
trên cầu thang, anh bất chợt nhìn thấy người mà anh luôn đợi, trên người vẫn còn khoác tây trang của anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương thấy Lãnh Tiểu Dã, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã cũng nhìn anh.
Xa xa, người đàn ông kia nở một nụ cười với cô, cô giơ tay nhẹ vẫy với anh, rồi cất bước.
Bước chân nhẹ nhàng, ngay cả cô cũng không ý thức được điều này.
Dạ Phong Dương đứng sau lưng nhìn cô, rồi lại nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách đó khôngxa.
Nắm một đóng xu lớn, đưa cho người khách ngồi bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm giọng ra lệnh.
"Tránh ra!"
Tên khách thuận tay gom xu lại, đống này cũng chẳng ít ỏi gì đâu, ít nhất cũng phải mấy triệu đô la, tuy bị mắng chửi, nhưng tên khách kia vẫn cười lấy lòng.
"Tiên sinh, ngài thật hào phóng!"
Đem tất cả đồng xu đứng lên, hắn khom người chào Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, rồi vui vẻ rời đi.
Liếc một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiểu Dã đang đi tới, vươn tay kéo một chiếc ghế cho cô.
"Cảm ơn."
Lãnh Tiểu Dã nói cười cảm ơn với anh, rồi ngồi xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại chỗ ngồi của mình.
"Giúp tôi chuẩn bị xu." nói xong, anh liền quay sang Lãnh Tiểu Dã bên cạnh, "Em thích uống gì?"
Lãnh Tiểu Dã tùy tiện cầm một khối xu trên bàn, "Nước chanh."
"Hai ly nước chanh." Hoàng Phủ Diệu Dương ra lệnh.
Tiếng bước chân nhỏ vang lên, Dạ Phong Dương đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Trang Hà, "Để tôi."
"Được, anh Dương."
Trang Hà đứng lên, giao lại vị trí cho Dạ Phong Dương.
Dạ Phong Dương cầm lấy xấp bài, nhanh chóng xào bài hai lần, "Hai vị, có thể bắt đầu được chưa?"
Lãnh Tiểu Dã nhẹ bĩu môi, Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại.
"Bắt đầu đi!"
"Bắt đầu!"
Giọng nữ lười biếng cùng một giọng nam trầm thấp vang lên.
Dạ Phong Dương bình tĩnh chia bài, trong nháy mắt, hai lá bài được đặt đến trước mặt hai người.
"Mời đặt tiền cuộc."
Lúc này, lão quản gia đi tới, mang theo hai ly nước chanh, đặt trước mặt Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương.
Hai người đồng thời cầm lấy ly nước, Lãnh Tiểu Dã vừa ngậm ống hút vừa đẩy tiền xu ra, Hoàng Phủ Diệu Dương dường như đã vứt toàn bộ xu ra.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã không có thói quen bỏ cuộc việc gì.Vụ án này, cô nhất định phải điều tra rõ.cô cần phải biết, rốt cuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương có phải là "K" hay không.Dạ Phong Dương nhìn chằm vào cô một lát, rồi nhẹ gật đầu."Tôi sẽ... Cố gắng bảo vệ an toàn cho cô."......Sòng bạc dưới lầu.Hoàng Phủ Diệu Dương thuận tay đẩy đống xu trước mặt mình ra, nhưng tầm mắt lại không thèm xem đến lá bài của mình.Thậm chí, anh còn không chịu liếc một cái.Ánh mắt của anh lướt qua Trang Hà đang chia bài thay Dạ Phong Dương, nhìn chằm vào cầu thang cách đó không xa.Lão quản gia đi tới, cúi người trước mặt anh, nói vào lỗ tai, "Bá tước tiên sinh, chúng tôi đã tra được, tiểu thư đang ở tầng 8 phòng 0856."Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.Lúc này, ván bài sắp kết thúc, đối thủ nhìn thấy bài Hoàng Phủ Diệu Dương rất thúi, liền lập tức đặt cược hết đống tiền xu của mình."Tiên sinh, mời ngài lật bài." Trang Hà lễ phép nhắc nhở.Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên lật bài, là lá nhỏ nhất, anh lại thua nữa rồi."Ha..." Vẻ mặt người thắng lập tức hớn hở, đem đồng xu gom vào lòng, "Vị tiên sinh này, đừng tức giận làm gì, người Trung Quốc chúng ta có câu nhà binh thắng bại là chuyện bình thường, hơn nữa, người ta nói đỏ tình đen bạc, nên chắc chắn gần đây tiên sinh rất đào hoa..."Hoàng Phủ Diệu Dương không biểu hiện gì, giơ khóe môi lên.trên cầu thang, anh bất chợt nhìn thấy người mà anh luôn đợi, trên người vẫn còn khoác tây trang của anh.Hoàng Phủ Diệu Dương thấy Lãnh Tiểu Dã, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã cũng nhìn anh.Xa xa, người đàn ông kia nở một nụ cười với cô, cô giơ tay nhẹ vẫy với anh, rồi cất bước.Bước chân nhẹ nhàng, ngay cả cô cũng không ý thức được điều này.Dạ Phong Dương đứng sau lưng nhìn cô, rồi lại nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách đó khôngxa.Nắm một đóng xu lớn, đưa cho người khách ngồi bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm giọng ra lệnh."Tránh ra!"Tên khách thuận tay gom xu lại, đống này cũng chẳng ít ỏi gì đâu, ít nhất cũng phải mấy triệu đô la, tuy bị mắng chửi, nhưng tên khách kia vẫn cười lấy lòng."Tiên sinh, ngài thật hào phóng!"Đem tất cả đồng xu đứng lên, hắn khom người chào Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, rồi vui vẻ rời đi.Liếc một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiểu Dã đang đi tới, vươn tay kéo một chiếc ghế cho cô."Cảm ơn."Lãnh Tiểu Dã nói cười cảm ơn với anh, rồi ngồi xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại chỗ ngồi của mình."Giúp tôi chuẩn bị xu." nói xong, anh liền quay sang Lãnh Tiểu Dã bên cạnh, "Em thích uống gì?"Lãnh Tiểu Dã tùy tiện cầm một khối xu trên bàn, "Nước chanh.""Hai ly nước chanh." Hoàng Phủ Diệu Dương ra lệnh.Tiếng bước chân nhỏ vang lên, Dạ Phong Dương đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Trang Hà, "Để tôi.""Được, anh Dương."Trang Hà đứng lên, giao lại vị trí cho Dạ Phong Dương.Dạ Phong Dương cầm lấy xấp bài, nhanh chóng xào bài hai lần, "Hai vị, có thể bắt đầu được chưa?"Lãnh Tiểu Dã nhẹ bĩu môi, Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại."Bắt đầu đi!""Bắt đầu!"Giọng nữ lười biếng cùng một giọng nam trầm thấp vang lên.Dạ Phong Dương bình tĩnh chia bài, trong nháy mắt, hai lá bài được đặt đến trước mặt hai người."Mời đặt tiền cuộc."Lúc này, lão quản gia đi tới, mang theo hai ly nước chanh, đặt trước mặt Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương.Hai người đồng thời cầm lấy ly nước, Lãnh Tiểu Dã vừa ngậm ống hút vừa đẩy tiền xu ra, Hoàng Phủ Diệu Dương dường như đã vứt toàn bộ xu ra.