Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 146

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Hoàng Phủ Diệu Dương uống một hớp rượu, "Tới lượt tôi."Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "anh hỏi đi."Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đã ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến cô từ chối trả lời, như vậy anh sẽ có cơ hội yêu cầu cô làm bất cứ cái gì lần nữa."Tôi hôm đó, rõ ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?""anh đã hỏi câu này rồi.""không giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng nói, không thể hỏi một câu nhiều lần."Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấu được ý nghĩ của anh, cô dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp một con chó con mèo bị thương trên đường đều tôi nhặt về, huống chi, anh là con người, nếu tôi thấy chết mà không cứu thì thật không đúng đạo lý."Hừ, lại đào bẫy cô sao, lần này, cô sẽ không dễ dàng gì mắc mưu anh đâu."Bây giờ, anh nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."Hoàng Phủ Diệu Dương không tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... một con thuyền.""Thuyền gì?" cô lập tức truy hỏi.cô chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến anh chịu nói ra tất cả, việc phá án của cô nhất định sẽ trở nên thuận lợi.Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đã đến lượt của anh, "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời đi, tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu đi?"anh chàng này tự kỷ sao?Phải nghe cô nói cô không nỡ để anh chết, thích anh, vậy mới đúng ý anh sao?Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng trên bàn, bỏ một miếng sôcôla vào miệng, "đã làm người tốt rồi thìphải làm tới cùng, nếu tôi đã cứu anh, đương nhiên tôi cũng sẽ hy vọng công sức mình bỏ ra khônguổng phí."nói xong, cô nhìn anh dương dương tự đắc, ý nói anh phải trả lời câu hỏi của cô rồi.Thấy cô đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói một nửa, "Là một... Thuyền cược."cô càng muốn biết, anh càng không chịu nói, chỉ nói ra từng chút một, như vậy cô sẽ tiếp tục kéo dài trò chơi này.Thuyền cược?nói vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Hoàng Phủ Diệu Dương uống một hớp rượu, "Tới lượt tôi."

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "anh hỏi đi."

Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đã ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến cô từ chối trả lời, như vậy anh sẽ có cơ hội yêu cầu cô làm bất cứ cái gì lần nữa.

"Tôi hôm đó, rõ ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?"

"anh đã hỏi câu này rồi."

"không giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng nói, không thể hỏi một câu nhiều lần."

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấu được ý nghĩ của anh, cô dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp một con chó con mèo bị thương trên đường đều tôi nhặt về, huống chi, anh là con người, nếu tôi thấy chết mà không cứu thì thật không đúng đạo lý."

Hừ, lại đào bẫy cô sao, lần này, cô sẽ không dễ dàng gì mắc mưu anh đâu.

"Bây giờ, anh nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."

Hoàng Phủ Diệu Dương không tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... một con thuyền."

"Thuyền gì?" cô lập tức truy hỏi.

cô chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến anh chịu nói ra tất cả, việc phá án của cô nhất định sẽ trở nên thuận lợi.

Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đã đến lượt của anh, "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời đi, tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu đi?"

anh chàng này tự kỷ sao?

Phải nghe cô nói cô không nỡ để anh chết, thích anh, vậy mới đúng ý anh sao?

Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng trên bàn, bỏ một miếng sôcôla vào miệng, "đã làm người tốt rồi thìphải làm tới cùng, nếu tôi đã cứu anh, đương nhiên tôi cũng sẽ hy vọng công sức mình bỏ ra khônguổng phí."

nói xong, cô nhìn anh dương dương tự đắc, ý nói anh phải trả lời câu hỏi của cô rồi.

Thấy cô đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói một nửa, "Là một... Thuyền cược."

cô càng muốn biết, anh càng không chịu nói, chỉ nói ra từng chút một, như vậy cô sẽ tiếp tục kéo dài trò chơi này.

Thuyền cược?

nói vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Hoàng Phủ Diệu Dương uống một hớp rượu, "Tới lượt tôi."Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "anh hỏi đi."Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đã ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến cô từ chối trả lời, như vậy anh sẽ có cơ hội yêu cầu cô làm bất cứ cái gì lần nữa."Tôi hôm đó, rõ ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?""anh đã hỏi câu này rồi.""không giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng nói, không thể hỏi một câu nhiều lần."Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấu được ý nghĩ của anh, cô dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp một con chó con mèo bị thương trên đường đều tôi nhặt về, huống chi, anh là con người, nếu tôi thấy chết mà không cứu thì thật không đúng đạo lý."Hừ, lại đào bẫy cô sao, lần này, cô sẽ không dễ dàng gì mắc mưu anh đâu."Bây giờ, anh nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."Hoàng Phủ Diệu Dương không tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... một con thuyền.""Thuyền gì?" cô lập tức truy hỏi.cô chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến anh chịu nói ra tất cả, việc phá án của cô nhất định sẽ trở nên thuận lợi.Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đã đến lượt của anh, "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời đi, tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu đi?"anh chàng này tự kỷ sao?Phải nghe cô nói cô không nỡ để anh chết, thích anh, vậy mới đúng ý anh sao?Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng trên bàn, bỏ một miếng sôcôla vào miệng, "đã làm người tốt rồi thìphải làm tới cùng, nếu tôi đã cứu anh, đương nhiên tôi cũng sẽ hy vọng công sức mình bỏ ra khônguổng phí."nói xong, cô nhìn anh dương dương tự đắc, ý nói anh phải trả lời câu hỏi của cô rồi.Thấy cô đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói một nửa, "Là một... Thuyền cược."cô càng muốn biết, anh càng không chịu nói, chỉ nói ra từng chút một, như vậy cô sẽ tiếp tục kéo dài trò chơi này.Thuyền cược?nói vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Chương 146