Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 156

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Thịt dê nướng?""Rất béo."...Lãnh Tiểu Dã đều đáp lại mỗi câu hỏi, khiến sắc mặt bọn cận vệ đều trơ nên căng thẳng.cô gái này, không phải khó hầu hạ, mà chỉ là muốn gây khó dễ mà thôi."Vậy..." Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như cũ, "Cá sạo thế nào?""Cá sạo, không tệ, tôi còn rất thích...." Lãnh Tiểu Dã nhàm chán đùa giỡn móng tay, "Được đấy... Có gai.""Hai phần, cá sạo sốt cà."Hoàng Phủ Diệu Dương quyết định chọn món này, sau đó chọn thêm vài món cùng một món canh.Lãnh Tiểu Dã tiếp tục nghĩ hết biện pháp, lựa xương trong gà, ngay cả nhân viên phục vụ kia cũng mất hết cả kiên nhẫn, sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như trước không thay đổi, không thèm quan tâm đến cô nhóc quậy phá này.Cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng cảm thấy trò chơi này quá phiền, đành chủ động chọn một món tráng miệng ngọt.Chờ đồ ăn được mang lên, nhân lúc anh không chú ý, Lãnh Tiểu Dã chống tay lên bàn, nâng cằm nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.Dù cô ép buộc anh thế nào, anh cũng không tức giận.anh chàng hôm nay với người mấy hôm trước, đều là một người cả sao?"Ăn cơm xong, em có muốn đi chơi cái gì không?"Hoàng Phủ Diệu Dương mở một nụ cười.Từ lúc cô nói câu đầu tiên, anh đã nhìn thấu tất cả, biết trước nha đầu kia chuẩn bị trêu đùa anh.Nhưng, anh tuyệt đối sẽ không nổi giận.Thậm chí, còn cảm thấy trò chơi này rất thú vị.Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai dám làm trái lời anh, nhưng cô thì khác, lúc nào cô cũng gian xảo như vậy, lúc nào cũng muốn chống đối lại anh.Nhưng ánh mắt vô tội như một đứa trẻ của cô lại khiến người khác không thể tức giận được."Chuyện này, không phải do con trai sắp xếp sao?" Giọng nói Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng như trước, "anh có ý kiến gì không?"

"Thịt dê nướng?"

"Rất béo."

...

Lãnh Tiểu Dã đều đáp lại mỗi câu hỏi, khiến sắc mặt bọn cận vệ đều trơ nên căng thẳng.

cô gái này, không phải khó hầu hạ, mà chỉ là muốn gây khó dễ mà thôi.

"Vậy..." Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như cũ, "Cá sạo thế nào?"

"Cá sạo, không tệ, tôi còn rất thích...." Lãnh Tiểu Dã nhàm chán đùa giỡn móng tay, "Được đấy... Có gai."

"Hai phần, cá sạo sốt cà."

Hoàng Phủ Diệu Dương quyết định chọn món này, sau đó chọn thêm vài món cùng một món canh.

Lãnh Tiểu Dã tiếp tục nghĩ hết biện pháp, lựa xương trong gà, ngay cả nhân viên phục vụ kia cũng mất hết cả kiên nhẫn, sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như trước không thay đổi, không thèm quan tâm đến cô nhóc quậy phá này.

Cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng cảm thấy trò chơi này quá phiền, đành chủ động chọn một món tráng miệng ngọt.

Chờ đồ ăn được mang lên, nhân lúc anh không chú ý, Lãnh Tiểu Dã chống tay lên bàn, nâng cằm nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.

Dù cô ép buộc anh thế nào, anh cũng không tức giận.

anh chàng hôm nay với người mấy hôm trước, đều là một người cả sao?

"Ăn cơm xong, em có muốn đi chơi cái gì không?"

Hoàng Phủ Diệu Dương mở một nụ cười.

Từ lúc cô nói câu đầu tiên, anh đã nhìn thấu tất cả, biết trước nha đầu kia chuẩn bị trêu đùa anh.

Nhưng, anh tuyệt đối sẽ không nổi giận.

Thậm chí, còn cảm thấy trò chơi này rất thú vị.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai dám làm trái lời anh, nhưng cô thì khác, lúc nào cô cũng gian xảo như vậy, lúc nào cũng muốn chống đối lại anh.

Nhưng ánh mắt vô tội như một đứa trẻ của cô lại khiến người khác không thể tức giận được.

"Chuyện này, không phải do con trai sắp xếp sao?" Giọng nói Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng như trước, "anh có ý kiến gì không?"

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Thịt dê nướng?""Rất béo."...Lãnh Tiểu Dã đều đáp lại mỗi câu hỏi, khiến sắc mặt bọn cận vệ đều trơ nên căng thẳng.cô gái này, không phải khó hầu hạ, mà chỉ là muốn gây khó dễ mà thôi."Vậy..." Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bình tĩnh như cũ, "Cá sạo thế nào?""Cá sạo, không tệ, tôi còn rất thích...." Lãnh Tiểu Dã nhàm chán đùa giỡn móng tay, "Được đấy... Có gai.""Hai phần, cá sạo sốt cà."Hoàng Phủ Diệu Dương quyết định chọn món này, sau đó chọn thêm vài món cùng một món canh.Lãnh Tiểu Dã tiếp tục nghĩ hết biện pháp, lựa xương trong gà, ngay cả nhân viên phục vụ kia cũng mất hết cả kiên nhẫn, sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như trước không thay đổi, không thèm quan tâm đến cô nhóc quậy phá này.Cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng cảm thấy trò chơi này quá phiền, đành chủ động chọn một món tráng miệng ngọt.Chờ đồ ăn được mang lên, nhân lúc anh không chú ý, Lãnh Tiểu Dã chống tay lên bàn, nâng cằm nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện.Dù cô ép buộc anh thế nào, anh cũng không tức giận.anh chàng hôm nay với người mấy hôm trước, đều là một người cả sao?"Ăn cơm xong, em có muốn đi chơi cái gì không?"Hoàng Phủ Diệu Dương mở một nụ cười.Từ lúc cô nói câu đầu tiên, anh đã nhìn thấu tất cả, biết trước nha đầu kia chuẩn bị trêu đùa anh.Nhưng, anh tuyệt đối sẽ không nổi giận.Thậm chí, còn cảm thấy trò chơi này rất thú vị.Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai dám làm trái lời anh, nhưng cô thì khác, lúc nào cô cũng gian xảo như vậy, lúc nào cũng muốn chống đối lại anh.Nhưng ánh mắt vô tội như một đứa trẻ của cô lại khiến người khác không thể tức giận được."Chuyện này, không phải do con trai sắp xếp sao?" Giọng nói Lãnh Tiểu Dã vẫn lười biếng như trước, "anh có ý kiến gì không?"

Chương 156