Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 169
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… một người đàn ông như vậy, không thể không hấp dẫn người khác được.anh vừa xuất hiện, mọi ánh mắt thiếu nữ đều đổ dồn vào anh.Nhưng ánh mắt người kia, không nhìn chỗ nào.một khắc đó, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy mình đã từng quen biết, dương như lúc nào đó, cô cũng đã từng nhìn thẳng vào anh như vậy.Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên cũng nhìn thấy cô.Trong vô số người, khoảng cách hơn 10m, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy cô.cô mặc một bộ lễ phục trắng, đó là kiểu dáng bình thường, không có gì khác biệt.Nhưng trên người cô, lại không mất đi hương vị kỳ lạ.Từ đầu tới chân, cô không đeo trang sức gì khoa trương, tóc cũng tùy ý búi lên.Nhưng, một cô gái như vậy, rất dễ dàng hấp dẫn người khác, chỉ vì khí chất trên người cô.Ngây thơ lại gợi cảm, hai cảm giác mâu thuẫn nhưng được thống nhất hoàn mỹ trên người cô.Bộ dáng của cô, đơn thuần như một thiên sư, nhưng lại có thể vô cùng mê người.Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, không tự chủ dừng bước.Phái trước, một cô gái đi ngang qua, dường như quá vội, không cẩn thận vấp ngã, liền lảo đảo lên người anh.một vị cận vệ tiến lên, ngăn chặn cô gái muốn tới gần anh.cô gái nhìn trúng Hoàng Phủ Diệu Dương, cố ý tiếp cận, anh, đụng một cái, rồi xoay người rời đi.Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, liếc đối phương một cái, chú ý tới vết đỏ sậm trên gáy cô, anhnhất thời nhìn chằm."Đợi chút!"cô gái mừng rỡ, quay lại, "Tiên sinh, ngài kêu tôi sao?"Ánh mắt dừng trên mặt cô ta, Hoàng Phủ Diệu Dương biết mình đã nhận lầm.anh nhẹ nhàng vẫy tay, một vị cận vệ lập tức đi tới, đuổi cô gái đi.Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngẩng đầu, nhìn nơi Lãnh Tiểu Dã đứng, nơi đó đã thay thành người khác."Tiên sinh, ngài có thể khiêu vũ cùng tôi không?"một cô gái lớn mật đi tới, đưa ra lời mời với Hoàng Phủ Diệu Dương.Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức cất bước, không thèm để ý tới.Cách đó không xa, mấy cô gái cùng nhau nói chuyện phiếm, nhìn anh đi tới, một cô gái đưa lưng về phía anh cũng có dấu răng tương tự.Hơn nữa, một người khác bên cạnh cũng có.Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, quét nhìn bốn phía, thế nhưng đâu đâu cũng đều có dấu răng trên cổ cô gái."cô cũng bị anh chàng đẹp trai kia cắn sao?""Đúng vậy, thật thú vị, hình như cô cũng vậy phải không, nhưng anh ta đẹp trai thật đó!""Tôi đâu có mỹ phẩm có anh ta cho đâu chứ?""Tôi có đây!"...Các cô gái nói chuyện phiếm với nhau, dường nhưu đã truyền hết vào lỗ tai anh.Khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.Nha đầu thúi, cô cho rằng như vậy anh sẽ không tìm được cô sao?!
một người đàn ông như vậy, không thể không hấp dẫn người khác được.
anh vừa xuất hiện, mọi ánh mắt thiếu nữ đều đổ dồn vào anh.
Nhưng ánh mắt người kia, không nhìn chỗ nào.
một khắc đó, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy mình đã từng quen biết, dương như lúc nào đó, cô cũng đã từng nhìn thẳng vào anh như vậy.
Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên cũng nhìn thấy cô.
Trong vô số người, khoảng cách hơn 10m, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy cô.
cô mặc một bộ lễ phục trắng, đó là kiểu dáng bình thường, không có gì khác biệt.
Nhưng trên người cô, lại không mất đi hương vị kỳ lạ.
Từ đầu tới chân, cô không đeo trang sức gì khoa trương, tóc cũng tùy ý búi lên.
Nhưng, một cô gái như vậy, rất dễ dàng hấp dẫn người khác, chỉ vì khí chất trên người cô.
Ngây thơ lại gợi cảm, hai cảm giác mâu thuẫn nhưng được thống nhất hoàn mỹ trên người cô.
Bộ dáng của cô, đơn thuần như một thiên sư, nhưng lại có thể vô cùng mê người.
Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, không tự chủ dừng bước.
Phái trước, một cô gái đi ngang qua, dường như quá vội, không cẩn thận vấp ngã, liền lảo đảo lên người anh.
một vị cận vệ tiến lên, ngăn chặn cô gái muốn tới gần anh.
cô gái nhìn trúng Hoàng Phủ Diệu Dương, cố ý tiếp cận, anh, đụng một cái, rồi xoay người rời đi.
Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, liếc đối phương một cái, chú ý tới vết đỏ sậm trên gáy cô, anhnhất thời nhìn chằm.
"Đợi chút!"
cô gái mừng rỡ, quay lại, "Tiên sinh, ngài kêu tôi sao?"
Ánh mắt dừng trên mặt cô ta, Hoàng Phủ Diệu Dương biết mình đã nhận lầm.
anh nhẹ nhàng vẫy tay, một vị cận vệ lập tức đi tới, đuổi cô gái đi.
Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngẩng đầu, nhìn nơi Lãnh Tiểu Dã đứng, nơi đó đã thay thành người khác.
"Tiên sinh, ngài có thể khiêu vũ cùng tôi không?"
một cô gái lớn mật đi tới, đưa ra lời mời với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức cất bước, không thèm để ý tới.
Cách đó không xa, mấy cô gái cùng nhau nói chuyện phiếm, nhìn anh đi tới, một cô gái đưa lưng về phía anh cũng có dấu răng tương tự.
Hơn nữa, một người khác bên cạnh cũng có.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, quét nhìn bốn phía, thế nhưng đâu đâu cũng đều có dấu răng trên cổ cô gái.
"cô cũng bị anh chàng đẹp trai kia cắn sao?"
"Đúng vậy, thật thú vị, hình như cô cũng vậy phải không, nhưng anh ta đẹp trai thật đó!"
"Tôi đâu có mỹ phẩm có anh ta cho đâu chứ?"
"Tôi có đây!"
...
Các cô gái nói chuyện phiếm với nhau, dường nhưu đã truyền hết vào lỗ tai anh.
Khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.
Nha đầu thúi, cô cho rằng như vậy anh sẽ không tìm được cô sao?!
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… một người đàn ông như vậy, không thể không hấp dẫn người khác được.anh vừa xuất hiện, mọi ánh mắt thiếu nữ đều đổ dồn vào anh.Nhưng ánh mắt người kia, không nhìn chỗ nào.một khắc đó, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy mình đã từng quen biết, dương như lúc nào đó, cô cũng đã từng nhìn thẳng vào anh như vậy.Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên cũng nhìn thấy cô.Trong vô số người, khoảng cách hơn 10m, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy cô.cô mặc một bộ lễ phục trắng, đó là kiểu dáng bình thường, không có gì khác biệt.Nhưng trên người cô, lại không mất đi hương vị kỳ lạ.Từ đầu tới chân, cô không đeo trang sức gì khoa trương, tóc cũng tùy ý búi lên.Nhưng, một cô gái như vậy, rất dễ dàng hấp dẫn người khác, chỉ vì khí chất trên người cô.Ngây thơ lại gợi cảm, hai cảm giác mâu thuẫn nhưng được thống nhất hoàn mỹ trên người cô.Bộ dáng của cô, đơn thuần như một thiên sư, nhưng lại có thể vô cùng mê người.Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, không tự chủ dừng bước.Phái trước, một cô gái đi ngang qua, dường như quá vội, không cẩn thận vấp ngã, liền lảo đảo lên người anh.một vị cận vệ tiến lên, ngăn chặn cô gái muốn tới gần anh.cô gái nhìn trúng Hoàng Phủ Diệu Dương, cố ý tiếp cận, anh, đụng một cái, rồi xoay người rời đi.Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, liếc đối phương một cái, chú ý tới vết đỏ sậm trên gáy cô, anhnhất thời nhìn chằm."Đợi chút!"cô gái mừng rỡ, quay lại, "Tiên sinh, ngài kêu tôi sao?"Ánh mắt dừng trên mặt cô ta, Hoàng Phủ Diệu Dương biết mình đã nhận lầm.anh nhẹ nhàng vẫy tay, một vị cận vệ lập tức đi tới, đuổi cô gái đi.Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngẩng đầu, nhìn nơi Lãnh Tiểu Dã đứng, nơi đó đã thay thành người khác."Tiên sinh, ngài có thể khiêu vũ cùng tôi không?"một cô gái lớn mật đi tới, đưa ra lời mời với Hoàng Phủ Diệu Dương.Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức cất bước, không thèm để ý tới.Cách đó không xa, mấy cô gái cùng nhau nói chuyện phiếm, nhìn anh đi tới, một cô gái đưa lưng về phía anh cũng có dấu răng tương tự.Hơn nữa, một người khác bên cạnh cũng có.Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, quét nhìn bốn phía, thế nhưng đâu đâu cũng đều có dấu răng trên cổ cô gái."cô cũng bị anh chàng đẹp trai kia cắn sao?""Đúng vậy, thật thú vị, hình như cô cũng vậy phải không, nhưng anh ta đẹp trai thật đó!""Tôi đâu có mỹ phẩm có anh ta cho đâu chứ?""Tôi có đây!"...Các cô gái nói chuyện phiếm với nhau, dường nhưu đã truyền hết vào lỗ tai anh.Khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.Nha đầu thúi, cô cho rằng như vậy anh sẽ không tìm được cô sao?!