Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 172

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Nâng tay, Lãnh Tiểu Dã vội vàng ngăn anh lại."Chú ý vệ sinh là thói quen tốt, nếu không... Tôi sẽ bị bệnh đó...""Bị bệnh?"Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại.Mói anh ngay lòng bàn tay cô, giọng nói có chút mập mờ, đôi môi ma sát vào tay cô, khiến cả người cômềm nhũn.Lãnh Tiểu Dã vội rút tay về, "Đúng vậy, viêm t* c*ng, viêm hố chậu... Viêm dạ dày... À, không phải, ý tôi là... Viêm buồng trứng... nói không chừng về sau còn có thể mắc phải bệnh ung thư nữa..."Áp lực trên người đột nhiên buông lỏng, Hoàng Phủ Diệu Dương chống người đứng dậy, thuận tay kéo cô lên."Được, tắm đi!"Lãnh Tiểu Dã nhẹ thở một hơi, sau đó lặng lẽ rút khỏi tay anh."Vậy anh đợi tôi một lát... Tôi sẽ nhanh thôi!"nói xong, cô vôi đi hai bước, nắm lấy cửa phòng ngủ."Em đi đâu vây?" Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ôm hông cô.Lãnh Tiểu Dã nhìn anh cười cười, "đi tắm!""Trong phòng có sẵn phòng tắm." anh cười như không nhắc nhở.Lãnh Tiểu Dã giật mình, sau đó mở cửa ra, "À, đây là phòng tắm của anh, ta tắm ở phòng khách được rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian..."nói tới đây, ánh mắt cô đã nhìn thấy bóng người trong phòng khách.Bộ đồ bó sát người nhân viên vệ sinh nam, kinh ngạc nhìn cô.Bốn mắt nhìn nhau, hai người lập tức giật mình.Lãnh Tiểu Dã lập tức nhận ra đó là Dạ Phong Dương.không kiếp, anh ta... Thế nào mà anh ta vẫn chưa chịu đi vậy?!Oành!Lãnh Tiểu Dã vội vàng đóng cửa lại, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Vậy... Tôi tắm ở đây!"Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn chạy tới cửa sổ, mở ra.anh thật không ngờ, Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương trở lại nhanh như vậy, lúc nãy chỉ mới còn ở thư phòng, mà hiện tại đã chuẩn bị rời đi.Trong lòng vô cùng sốt ruột, anh không cẩn thận đụng phải một quyển tạp chỉ trên bàn trà.Ba!Tạp chí động đến cái tách, phát ra một tiếng động nhỏ.Hoàng Phủ Diệu Dương ngeh thấy, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, vươn tay nắm đồ vặn cửa, muốn mở ra.Lãnh Tiểu Dã không thể xác định được Dạ Phong Dương đã rời đi chưa, trong lòng sốt ruột, vội vàng giữ anh lại."Chúng... Chúng ta cùng nhau..."Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn cô, "Em nói gì?"Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn anh, "Chúng... Chúng ta tắm cùng nhau, anh... không muốn sao?"

Nâng tay, Lãnh Tiểu Dã vội vàng ngăn anh lại.

"Chú ý vệ sinh là thói quen tốt, nếu không... Tôi sẽ bị bệnh đó..."

"Bị bệnh?"

Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại.

Mói anh ngay lòng bàn tay cô, giọng nói có chút mập mờ, đôi môi ma sát vào tay cô, khiến cả người cômềm nhũn.

Lãnh Tiểu Dã vội rút tay về, "Đúng vậy, viêm t* c*ng, viêm hố chậu... Viêm dạ dày... À, không phải, ý tôi là... Viêm buồng trứng... nói không chừng về sau còn có thể mắc phải bệnh ung thư nữa..."

Áp lực trên người đột nhiên buông lỏng, Hoàng Phủ Diệu Dương chống người đứng dậy, thuận tay kéo cô lên.

"Được, tắm đi!"

Lãnh Tiểu Dã nhẹ thở một hơi, sau đó lặng lẽ rút khỏi tay anh.

"Vậy anh đợi tôi một lát... Tôi sẽ nhanh thôi!"

nói xong, cô vôi đi hai bước, nắm lấy cửa phòng ngủ.

"Em đi đâu vây?" Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ôm hông cô.

Lãnh Tiểu Dã nhìn anh cười cười, "đi tắm!"

"Trong phòng có sẵn phòng tắm." anh cười như không nhắc nhở.

Lãnh Tiểu Dã giật mình, sau đó mở cửa ra, "À, đây là phòng tắm của anh, ta tắm ở phòng khách được rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian..."

nói tới đây, ánh mắt cô đã nhìn thấy bóng người trong phòng khách.

Bộ đồ bó sát người nhân viên vệ sinh nam, kinh ngạc nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người lập tức giật mình.

Lãnh Tiểu Dã lập tức nhận ra đó là Dạ Phong Dương.

không kiếp, anh ta... Thế nào mà anh ta vẫn chưa chịu đi vậy?!

Oành!

Lãnh Tiểu Dã vội vàng đóng cửa lại, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Vậy... Tôi tắm ở đây!"

Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn chạy tới cửa sổ, mở ra.

anh thật không ngờ, Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương trở lại nhanh như vậy, lúc nãy chỉ mới còn ở thư phòng, mà hiện tại đã chuẩn bị rời đi.

Trong lòng vô cùng sốt ruột, anh không cẩn thận đụng phải một quyển tạp chỉ trên bàn trà.

Ba!

Tạp chí động đến cái tách, phát ra một tiếng động nhỏ.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngeh thấy, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, vươn tay nắm đồ vặn cửa, muốn mở ra.

Lãnh Tiểu Dã không thể xác định được Dạ Phong Dương đã rời đi chưa, trong lòng sốt ruột, vội vàng giữ anh lại.

"Chúng... Chúng ta cùng nhau..."

Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn cô, "Em nói gì?"

Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn anh, "Chúng... Chúng ta tắm cùng nhau, anh... không muốn sao?"

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Nâng tay, Lãnh Tiểu Dã vội vàng ngăn anh lại."Chú ý vệ sinh là thói quen tốt, nếu không... Tôi sẽ bị bệnh đó...""Bị bệnh?"Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại.Mói anh ngay lòng bàn tay cô, giọng nói có chút mập mờ, đôi môi ma sát vào tay cô, khiến cả người cômềm nhũn.Lãnh Tiểu Dã vội rút tay về, "Đúng vậy, viêm t* c*ng, viêm hố chậu... Viêm dạ dày... À, không phải, ý tôi là... Viêm buồng trứng... nói không chừng về sau còn có thể mắc phải bệnh ung thư nữa..."Áp lực trên người đột nhiên buông lỏng, Hoàng Phủ Diệu Dương chống người đứng dậy, thuận tay kéo cô lên."Được, tắm đi!"Lãnh Tiểu Dã nhẹ thở một hơi, sau đó lặng lẽ rút khỏi tay anh."Vậy anh đợi tôi một lát... Tôi sẽ nhanh thôi!"nói xong, cô vôi đi hai bước, nắm lấy cửa phòng ngủ."Em đi đâu vây?" Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ôm hông cô.Lãnh Tiểu Dã nhìn anh cười cười, "đi tắm!""Trong phòng có sẵn phòng tắm." anh cười như không nhắc nhở.Lãnh Tiểu Dã giật mình, sau đó mở cửa ra, "À, đây là phòng tắm của anh, ta tắm ở phòng khách được rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian..."nói tới đây, ánh mắt cô đã nhìn thấy bóng người trong phòng khách.Bộ đồ bó sát người nhân viên vệ sinh nam, kinh ngạc nhìn cô.Bốn mắt nhìn nhau, hai người lập tức giật mình.Lãnh Tiểu Dã lập tức nhận ra đó là Dạ Phong Dương.không kiếp, anh ta... Thế nào mà anh ta vẫn chưa chịu đi vậy?!Oành!Lãnh Tiểu Dã vội vàng đóng cửa lại, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Vậy... Tôi tắm ở đây!"Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn chạy tới cửa sổ, mở ra.anh thật không ngờ, Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương trở lại nhanh như vậy, lúc nãy chỉ mới còn ở thư phòng, mà hiện tại đã chuẩn bị rời đi.Trong lòng vô cùng sốt ruột, anh không cẩn thận đụng phải một quyển tạp chỉ trên bàn trà.Ba!Tạp chí động đến cái tách, phát ra một tiếng động nhỏ.Hoàng Phủ Diệu Dương ngeh thấy, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, vươn tay nắm đồ vặn cửa, muốn mở ra.Lãnh Tiểu Dã không thể xác định được Dạ Phong Dương đã rời đi chưa, trong lòng sốt ruột, vội vàng giữ anh lại."Chúng... Chúng ta cùng nhau..."Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn cô, "Em nói gì?"Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn anh, "Chúng... Chúng ta tắm cùng nhau, anh... không muốn sao?"

Chương 172