Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 177

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Hoàng Phủ Diệu Dương đặt khay lên đầu gối cô.Trong khau là một phần ăn khuya kiểu Trung Quốc, trừ hai chiếc đĩa nhỏ ra, còn một tô cháo nóng hổi.Lạnh thế này, ăn một tô cháo nóng thì vô cùng ấm áp.Lãnh Tiểu Dã ăn thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, lập tức không khách khí ăn lấy ăn để.Lát sau, cả hai đĩa nhỏ một tô cháo đã sạch loáng.Đặt muỗi xuống, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay ra."Khăn giấy!"Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cô một tờ khăn giấy.cô nhận lấy, lau sạch khóe môi, đến ngón tay, Lạnh Tiểu Dã lại lần nữa đưa tay ra."Nước!Hoàng Phủ Diệu Dương yên lặng đưa qua một ly nước.Nhận ly nước, cô súc miệng, rồi trực tiếp phun vào tô cháo, Lãnh Tiểu Dã đặt tô xuống khay, rồi vung tay như đại gia."Bưng đi." Hoàng Phủ Diệu Dương mang khay đi, cô lập tức chui vào ổ chăn, uốn éo hai cái, rồi tìm mộttư thế thoải mái nhất.Lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đi vào, nhìn tay chân Lãnh Tiểu Dã không khách chiếm hết giường lớn, khóe môi giơ lên, đi tới cạnh giương, anh vươn tay kéo chăn lên.Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, "Tướng ngủ tôi không tốt, bá tước tiên sinh vẫn nên đi tìm một chiếc giường khác đi !""Tôi không có thói quen đổi phòng khác." Hoàng Phủ Diệu Dương chui vào trong chăn.Tùy anh, chỉ cần anh ngủ được!Lãnh Tiểu Dã không để ý tới, tận tình giơ tay ra.cô nằm bên trong, lại duỗi thêm cánh ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngủ một bên nhỏ hẹp, làm sao mà ngủ được.Đẩy chăn ra, xem cánh tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương chau mày, trực tiếp gối đầu lên tay cô.Muốn xem tay cô là cái gối sao, được lắm!Lãnh Tiểu Dã co tay một cái, cả người đều thành tư thế nằm nghiêng.Phần giường phía sau còn rất rộng, nhưng cô cố tình chèn ép Hoàng Phủ Diệu Dương bên đây.Hừ!Ép chết anh !Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, không tức giận, chỉ duỗi thẳng cánh tay tới hông cô, thuận thế ôm cô vào lòng.Vốn cho rằng cô sẽ lập tức vùng vẫy, ai ngờ, Lãnh Tiểu Dã không chỉ không trốn, thậm chí còn khôngngại đưa chân vòng qua người anh."Tay anh rất ấm, không ngại chứ?"Chợt cô nở nụ cười xấu xa, đôi tay nhỏ bé liền chui vào áo choàng tắm.Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy khuôn ngực mình lạnh lẽo, hai tay bé nhỏ không khách khí ph* l*n ng*c anh.Cảm xúc trên đùi lạnh như băng, lại thêm hai chân cô, lòng bàn tay lạnh tới nỗi không có một chút ấm áp.Cảm thấy da thịt anh run rẩy nổi lên một tầng da gà, Lãnh Tiểu Dã lui vào trong chăn cười trộm.Bá tước đại nhân, anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này chưa?!Vì là sinh đổi, nên cơ thể Lãnh Tiểu Dã không được tốt lắm, tuy người nhà luôn bồi bổ cô, còn rèn luyện thân thể, thế nhưng, từ khi sinh ra đã rất yếu.rõ ràng nhất chính là thiếu máu, bình thường tay chân sẽ rét run, mỗi lần như vậy, tay chân cô đều lạnh như băng.Cảm giác anh đưa tay về phía chân cô, Lãnh Tiểu Dã im lặng chờ anh nổi bão.Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy chân cô, không giống như cô nghĩ, anh khẽ mở hai chân ra, kẹp lấy chân cô.Lãnh Tiểu Dã còn đang nghi ngờ, anh đã rút cánh tay về, ôm chặt eo cô.

Hoàng Phủ Diệu Dương đặt khay lên đầu gối cô.

Trong khau là một phần ăn khuya kiểu Trung Quốc, trừ hai chiếc đĩa nhỏ ra, còn một tô cháo nóng hổi.

Lạnh thế này, ăn một tô cháo nóng thì vô cùng ấm áp.

Lãnh Tiểu Dã ăn thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, lập tức không khách khí ăn lấy ăn để.

Lát sau, cả hai đĩa nhỏ một tô cháo đã sạch loáng.

Đặt muỗi xuống, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay ra.

"Khăn giấy!"

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cô một tờ khăn giấy.

cô nhận lấy, lau sạch khóe môi, đến ngón tay, Lạnh Tiểu Dã lại lần nữa đưa tay ra.

"Nước!

Hoàng Phủ Diệu Dương yên lặng đưa qua một ly nước.

Nhận ly nước, cô súc miệng, rồi trực tiếp phun vào tô cháo, Lãnh Tiểu Dã đặt tô xuống khay, rồi vung tay như đại gia.

"Bưng đi." Hoàng Phủ Diệu Dương mang khay đi, cô lập tức chui vào ổ chăn, uốn éo hai cái, rồi tìm mộttư thế thoải mái nhất.

Lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đi vào, nhìn tay chân Lãnh Tiểu Dã không khách chiếm hết giường lớn, khóe môi giơ lên, đi tới cạnh giương, anh vươn tay kéo chăn lên.

Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, "Tướng ngủ tôi không tốt, bá tước tiên sinh vẫn nên đi tìm một chiếc giường khác đi !"

"Tôi không có thói quen đổi phòng khác." Hoàng Phủ Diệu Dương chui vào trong chăn.

Tùy anh, chỉ cần anh ngủ được!

Lãnh Tiểu Dã không để ý tới, tận tình giơ tay ra.

cô nằm bên trong, lại duỗi thêm cánh ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngủ một bên nhỏ hẹp, làm sao mà ngủ được.

Đẩy chăn ra, xem cánh tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương chau mày, trực tiếp gối đầu lên tay cô.

Muốn xem tay cô là cái gối sao, được lắm!

Lãnh Tiểu Dã co tay một cái, cả người đều thành tư thế nằm nghiêng.

Phần giường phía sau còn rất rộng, nhưng cô cố tình chèn ép Hoàng Phủ Diệu Dương bên đây.

Hừ!

Ép chết anh !

Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, không tức giận, chỉ duỗi thẳng cánh tay tới hông cô, thuận thế ôm cô vào lòng.

Vốn cho rằng cô sẽ lập tức vùng vẫy, ai ngờ, Lãnh Tiểu Dã không chỉ không trốn, thậm chí còn khôngngại đưa chân vòng qua người anh.

"Tay anh rất ấm, không ngại chứ?"

Chợt cô nở nụ cười xấu xa, đôi tay nhỏ bé liền chui vào áo choàng tắm.

Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy khuôn ngực mình lạnh lẽo, hai tay bé nhỏ không khách khí ph* l*n ng*c anh.

Cảm xúc trên đùi lạnh như băng, lại thêm hai chân cô, lòng bàn tay lạnh tới nỗi không có một chút ấm áp.

Cảm thấy da thịt anh run rẩy nổi lên một tầng da gà, Lãnh Tiểu Dã lui vào trong chăn cười trộm.

Bá tước đại nhân, anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này chưa?!

Vì là sinh đổi, nên cơ thể Lãnh Tiểu Dã không được tốt lắm, tuy người nhà luôn bồi bổ cô, còn rèn luyện thân thể, thế nhưng, từ khi sinh ra đã rất yếu.

rõ ràng nhất chính là thiếu máu, bình thường tay chân sẽ rét run, mỗi lần như vậy, tay chân cô đều lạnh như băng.

Cảm giác anh đưa tay về phía chân cô, Lãnh Tiểu Dã im lặng chờ anh nổi bão.

Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy chân cô, không giống như cô nghĩ, anh khẽ mở hai chân ra, kẹp lấy chân cô.

Lãnh Tiểu Dã còn đang nghi ngờ, anh đã rút cánh tay về, ôm chặt eo cô.

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Hoàng Phủ Diệu Dương đặt khay lên đầu gối cô.Trong khau là một phần ăn khuya kiểu Trung Quốc, trừ hai chiếc đĩa nhỏ ra, còn một tô cháo nóng hổi.Lạnh thế này, ăn một tô cháo nóng thì vô cùng ấm áp.Lãnh Tiểu Dã ăn thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, lập tức không khách khí ăn lấy ăn để.Lát sau, cả hai đĩa nhỏ một tô cháo đã sạch loáng.Đặt muỗi xuống, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay ra."Khăn giấy!"Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cô một tờ khăn giấy.cô nhận lấy, lau sạch khóe môi, đến ngón tay, Lạnh Tiểu Dã lại lần nữa đưa tay ra."Nước!Hoàng Phủ Diệu Dương yên lặng đưa qua một ly nước.Nhận ly nước, cô súc miệng, rồi trực tiếp phun vào tô cháo, Lãnh Tiểu Dã đặt tô xuống khay, rồi vung tay như đại gia."Bưng đi." Hoàng Phủ Diệu Dương mang khay đi, cô lập tức chui vào ổ chăn, uốn éo hai cái, rồi tìm mộttư thế thoải mái nhất.Lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đi vào, nhìn tay chân Lãnh Tiểu Dã không khách chiếm hết giường lớn, khóe môi giơ lên, đi tới cạnh giương, anh vươn tay kéo chăn lên.Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, "Tướng ngủ tôi không tốt, bá tước tiên sinh vẫn nên đi tìm một chiếc giường khác đi !""Tôi không có thói quen đổi phòng khác." Hoàng Phủ Diệu Dương chui vào trong chăn.Tùy anh, chỉ cần anh ngủ được!Lãnh Tiểu Dã không để ý tới, tận tình giơ tay ra.cô nằm bên trong, lại duỗi thêm cánh ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngủ một bên nhỏ hẹp, làm sao mà ngủ được.Đẩy chăn ra, xem cánh tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương chau mày, trực tiếp gối đầu lên tay cô.Muốn xem tay cô là cái gối sao, được lắm!Lãnh Tiểu Dã co tay một cái, cả người đều thành tư thế nằm nghiêng.Phần giường phía sau còn rất rộng, nhưng cô cố tình chèn ép Hoàng Phủ Diệu Dương bên đây.Hừ!Ép chết anh !Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, không tức giận, chỉ duỗi thẳng cánh tay tới hông cô, thuận thế ôm cô vào lòng.Vốn cho rằng cô sẽ lập tức vùng vẫy, ai ngờ, Lãnh Tiểu Dã không chỉ không trốn, thậm chí còn khôngngại đưa chân vòng qua người anh."Tay anh rất ấm, không ngại chứ?"Chợt cô nở nụ cười xấu xa, đôi tay nhỏ bé liền chui vào áo choàng tắm.Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy khuôn ngực mình lạnh lẽo, hai tay bé nhỏ không khách khí ph* l*n ng*c anh.Cảm xúc trên đùi lạnh như băng, lại thêm hai chân cô, lòng bàn tay lạnh tới nỗi không có một chút ấm áp.Cảm thấy da thịt anh run rẩy nổi lên một tầng da gà, Lãnh Tiểu Dã lui vào trong chăn cười trộm.Bá tước đại nhân, anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này chưa?!Vì là sinh đổi, nên cơ thể Lãnh Tiểu Dã không được tốt lắm, tuy người nhà luôn bồi bổ cô, còn rèn luyện thân thể, thế nhưng, từ khi sinh ra đã rất yếu.rõ ràng nhất chính là thiếu máu, bình thường tay chân sẽ rét run, mỗi lần như vậy, tay chân cô đều lạnh như băng.Cảm giác anh đưa tay về phía chân cô, Lãnh Tiểu Dã im lặng chờ anh nổi bão.Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy chân cô, không giống như cô nghĩ, anh khẽ mở hai chân ra, kẹp lấy chân cô.Lãnh Tiểu Dã còn đang nghi ngờ, anh đã rút cánh tay về, ôm chặt eo cô.

Chương 177