Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 198
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Trốn?!cô theo bản quay sang nhìn cửa phòng.Cẩn thận đứng lên, mang dép lên vào, liếc nhìn phòng tắm một cái, cô rón rén đi tới cạnh cửa.Hoàng Phủ Diệu Dương tắm nước lạnh xong, mới có thể đè xuống d*c v*ng trong người, lau khô nước trên người, anh quấn khăn tắm ra ngoài.Nhìn thấy tiểu nha đầu trùm khăn tắm, như kẻ trộm đi tới cạnh cửa, anh nhíu mày."Em muốn đi đâu?""A..." Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, tươi cười nhìn anh, "Tôi... Tôi đến phòng khác ngủ... Cái đó... Bây giờ tôi đang bị viêm phỏi, sẽ lây cho anh... Đợi tôi khỏi bệnh, chúng ta sẽ ngủ cùng."Dụ anh trước đã, đợi cô hết bệnh, cánh đã cứng cáp, cô sẽ lập tức bay đi."Vậy... Ngủ ngon, tôi đi trước!"Giọng nói của anh vang lên từ sau lưng."Tôi không sao"anh không sao, nhưng tôi có sao!Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng, quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách mình hai bước chân, một nụ cười lại hiện lên, "Tôi... Tôi cũng vì lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, nếu anh bị bênh, tôi... Tôi sẽ đau lòng đó!"Nghe được hai chữ "đau lòng", khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.đi lên một bước, anh giơ tay, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô."Tôi thực sự không sao."nói xong, anh duỗi tay ra, bế cô lên.Nhìn chiếc giường ngày càng tới gần, nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc càng đập nhanh.A, làm sao bây giờ!anh chàng này mềm không được, cứng cũng chả xong, chẳng lẽ cô đành phải để mặc anh bắt nạt sao?cô nhanh chóng đẩy ót, muốn tìm một lý do từ chối, kết quả, đến khi bị anh thả xuống gối, cô vẫn không có cách nào.Ba!Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, ôm lấy người nằm chết dí bên cạnh.cô theo bản năng muốn lui lại, nhưng chửa lùi khỏi hai thước, đã bị anh kéo vào lòng.Kề má đến, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.Muốn bắt đầu sao?!Tóc gáy bắt đầu dựng lên, làn da cùng cơ bắp của cô đều bó chặt lại.Cảm giác bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vói tới khăn tắm, Lãnh Tiểu Dã không thể kiềm chế được, nâng tay nắm lấy tay anh."Ngày mai được khoogn?""Ngày mai?" Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, không hiểu rõ ý cô."Đúng vậy, ngày mai, anh để tôi dưỡng sức một ngày... Chỉ một ngày thôi, được không?" Lãnh Tiểu Dã xoay người trong lòng anh, dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, cảm thấy đôi mắt nóng bừng lên, côbắt đầu hít mũi, nâng khuôn mặt "đáng thương" nhìn anh, "Bây giờ tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không thể... Cái kia, chờ tôi nghỉ dưỡng một ngày xong, tối mai, tôi... Tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh !"Dù sao, cũng phải kéo dài một đêm trước, chuyện ngày mai, cứ để mai tính.Trong gian phòng, chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ.
Trốn?!
cô theo bản quay sang nhìn cửa phòng.
Cẩn thận đứng lên, mang dép lên vào, liếc nhìn phòng tắm một cái, cô rón rén đi tới cạnh cửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương tắm nước lạnh xong, mới có thể đè xuống d*c v*ng trong người, lau khô nước trên người, anh quấn khăn tắm ra ngoài.
Nhìn thấy tiểu nha đầu trùm khăn tắm, như kẻ trộm đi tới cạnh cửa, anh nhíu mày.
"Em muốn đi đâu?"
"A..." Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, tươi cười nhìn anh, "Tôi... Tôi đến phòng khác ngủ... Cái đó... Bây giờ tôi đang bị viêm phỏi, sẽ lây cho anh... Đợi tôi khỏi bệnh, chúng ta sẽ ngủ cùng."
Dụ anh trước đã, đợi cô hết bệnh, cánh đã cứng cáp, cô sẽ lập tức bay đi.
"Vậy... Ngủ ngon, tôi đi trước!"
Giọng nói của anh vang lên từ sau lưng.
"Tôi không sao"
anh không sao, nhưng tôi có sao!
Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng, quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách mình hai bước chân, một nụ cười lại hiện lên, "Tôi... Tôi cũng vì lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, nếu anh bị bênh, tôi... Tôi sẽ đau lòng đó!"
Nghe được hai chữ "đau lòng", khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.
đi lên một bước, anh giơ tay, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Tôi thực sự không sao."
nói xong, anh duỗi tay ra, bế cô lên.
Nhìn chiếc giường ngày càng tới gần, nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc càng đập nhanh.
A, làm sao bây giờ!
anh chàng này mềm không được, cứng cũng chả xong, chẳng lẽ cô đành phải để mặc anh bắt nạt sao?
cô nhanh chóng đẩy ót, muốn tìm một lý do từ chối, kết quả, đến khi bị anh thả xuống gối, cô vẫn không có cách nào.
Ba!
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, ôm lấy người nằm chết dí bên cạnh.
cô theo bản năng muốn lui lại, nhưng chửa lùi khỏi hai thước, đã bị anh kéo vào lòng.
Kề má đến, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Muốn bắt đầu sao?!
Tóc gáy bắt đầu dựng lên, làn da cùng cơ bắp của cô đều bó chặt lại.
Cảm giác bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vói tới khăn tắm, Lãnh Tiểu Dã không thể kiềm chế được, nâng tay nắm lấy tay anh.
"Ngày mai được khoogn?"
"Ngày mai?" Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, không hiểu rõ ý cô.
"Đúng vậy, ngày mai, anh để tôi dưỡng sức một ngày... Chỉ một ngày thôi, được không?" Lãnh Tiểu Dã xoay người trong lòng anh, dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, cảm thấy đôi mắt nóng bừng lên, côbắt đầu hít mũi, nâng khuôn mặt "đáng thương" nhìn anh, "Bây giờ tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không thể... Cái kia, chờ tôi nghỉ dưỡng một ngày xong, tối mai, tôi... Tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh !"
Dù sao, cũng phải kéo dài một đêm trước, chuyện ngày mai, cứ để mai tính.
Trong gian phòng, chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Trốn?!cô theo bản quay sang nhìn cửa phòng.Cẩn thận đứng lên, mang dép lên vào, liếc nhìn phòng tắm một cái, cô rón rén đi tới cạnh cửa.Hoàng Phủ Diệu Dương tắm nước lạnh xong, mới có thể đè xuống d*c v*ng trong người, lau khô nước trên người, anh quấn khăn tắm ra ngoài.Nhìn thấy tiểu nha đầu trùm khăn tắm, như kẻ trộm đi tới cạnh cửa, anh nhíu mày."Em muốn đi đâu?""A..." Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, tươi cười nhìn anh, "Tôi... Tôi đến phòng khác ngủ... Cái đó... Bây giờ tôi đang bị viêm phỏi, sẽ lây cho anh... Đợi tôi khỏi bệnh, chúng ta sẽ ngủ cùng."Dụ anh trước đã, đợi cô hết bệnh, cánh đã cứng cáp, cô sẽ lập tức bay đi."Vậy... Ngủ ngon, tôi đi trước!"Giọng nói của anh vang lên từ sau lưng."Tôi không sao"anh không sao, nhưng tôi có sao!Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng, quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách mình hai bước chân, một nụ cười lại hiện lên, "Tôi... Tôi cũng vì lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, nếu anh bị bênh, tôi... Tôi sẽ đau lòng đó!"Nghe được hai chữ "đau lòng", khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.đi lên một bước, anh giơ tay, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô."Tôi thực sự không sao."nói xong, anh duỗi tay ra, bế cô lên.Nhìn chiếc giường ngày càng tới gần, nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc càng đập nhanh.A, làm sao bây giờ!anh chàng này mềm không được, cứng cũng chả xong, chẳng lẽ cô đành phải để mặc anh bắt nạt sao?cô nhanh chóng đẩy ót, muốn tìm một lý do từ chối, kết quả, đến khi bị anh thả xuống gối, cô vẫn không có cách nào.Ba!Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, ôm lấy người nằm chết dí bên cạnh.cô theo bản năng muốn lui lại, nhưng chửa lùi khỏi hai thước, đã bị anh kéo vào lòng.Kề má đến, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.Muốn bắt đầu sao?!Tóc gáy bắt đầu dựng lên, làn da cùng cơ bắp của cô đều bó chặt lại.Cảm giác bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vói tới khăn tắm, Lãnh Tiểu Dã không thể kiềm chế được, nâng tay nắm lấy tay anh."Ngày mai được khoogn?""Ngày mai?" Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, không hiểu rõ ý cô."Đúng vậy, ngày mai, anh để tôi dưỡng sức một ngày... Chỉ một ngày thôi, được không?" Lãnh Tiểu Dã xoay người trong lòng anh, dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, cảm thấy đôi mắt nóng bừng lên, côbắt đầu hít mũi, nâng khuôn mặt "đáng thương" nhìn anh, "Bây giờ tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không thể... Cái kia, chờ tôi nghỉ dưỡng một ngày xong, tối mai, tôi... Tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh !"Dù sao, cũng phải kéo dài một đêm trước, chuyện ngày mai, cứ để mai tính.Trong gian phòng, chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ.