Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 200
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Edit: NumxxiBeta: Bánh ĐậuTình huống trước mắt, anh cần phải đi giải thích với quốc vương một chút về chuyện đó, tránh cho bọn chúng thừa cơ nhắm vào anh.Từ chức sao, tất nhiên anh chỉ nhất thời nói dỗi với mẹ mà thôi, anh sẽ không làm thật.không phải vì anh thích đem tất cả nắm giữ ở trong lòng bàn tay, mà bởi vì, anh không muốn kẻ địch của mình cao hứng.Cuộc đời của anh cũng không có mục đích gì đặc biệt, cuộc đời anh chỉ tồn tại hai điều.Chinh phục thứ anh mong muốn, hủy diệt thứ anh ghét, không hơn.anh ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên giường, nhìn một chút, Lãnh Tiểu Dã vẫn ngủ say ở trên gối, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận khom người, dùng môi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô cô.Cảm giác trán của cô bóng loáng mà thoáng lạnh, lúc này anh mới giúp cô kéo góc chăn, rồi yên tâm rời khỏi phòng ngủ.Xuống lầu, lão quản gia dường như đã đứng chờ anh ở phòng khách từ lâu, nhìn thấy anh, lão lập tức chào đón."Lát nữa, cho người giúp việc sẽ đem quần áo vào, nhớ rõ không được ồn ào làm cô ấy tỉnh giấc. Cách hai giờ lại giúp cô ấy đo thân nhiệt một lần, nếu cô ấy phát sốt, phải lập tức nói cho tôi biết."" Vâng, thưa bá tước tiên sinh.""đi chuẩn bị xe, tôi muốn đến hoàng cung."Lão quản gia lập tức vẫy tay với một người giúp việc, "Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài?""không cần." Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước đi ra ngoài."Bá tước tiên sinh." Lão quản gia đi vội vã bước hai bước đuổi tới cạnh người anh, "Nếu ngài không ăn cơm, tiểu thư nhất định sẽ không vui."Bước chân dừng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Tôi chỉ có nữa giờ, bảo bọn họ nhanh lên một chút."" Được, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài." Lão quản gia vui mừng ra mặt, lập tức dẫn anh vào nhà ăn.Lão quản gia cũng đoán trước được, hôm nay mình có thể an bài, nên đã sớm cho người làm chuẩn bị thật tốt bữa sáng, Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào nhà ăn, người giúp việc tức đem bữa ăn đưa đến trước mặt anh.Ăn sáng xong, anh lại dặn dò lão quản gia vài câu, rồi mang theo trợ lý cùng vệ sĩ rời khỏi nhà lớn.
Edit: Numxxi
Beta: Bánh Đậu
Tình huống trước mắt, anh cần phải đi giải thích với quốc vương một chút về chuyện đó, tránh cho bọn chúng thừa cơ nhắm vào anh.
Từ chức sao, tất nhiên anh chỉ nhất thời nói dỗi với mẹ mà thôi, anh sẽ không làm thật.
không phải vì anh thích đem tất cả nắm giữ ở trong lòng bàn tay, mà bởi vì, anh không muốn kẻ địch của mình cao hứng.
Cuộc đời của anh cũng không có mục đích gì đặc biệt, cuộc đời anh chỉ tồn tại hai điều.
Chinh phục thứ anh mong muốn, hủy diệt thứ anh ghét, không hơn.
anh ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên giường, nhìn một chút, Lãnh Tiểu Dã vẫn ngủ say ở trên gối, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận khom người, dùng môi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô cô.
Cảm giác trán của cô bóng loáng mà thoáng lạnh, lúc này anh mới giúp cô kéo góc chăn, rồi yên tâm rời khỏi phòng ngủ.
Xuống lầu, lão quản gia dường như đã đứng chờ anh ở phòng khách từ lâu, nhìn thấy anh, lão lập tức chào đón.
"Lát nữa, cho người giúp việc sẽ đem quần áo vào, nhớ rõ không được ồn ào làm cô ấy tỉnh giấc. Cách hai giờ lại giúp cô ấy đo thân nhiệt một lần, nếu cô ấy phát sốt, phải lập tức nói cho tôi biết."
" Vâng, thưa bá tước tiên sinh."
"đi chuẩn bị xe, tôi muốn đến hoàng cung."
Lão quản gia lập tức vẫy tay với một người giúp việc, "Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài?"
"không cần." Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước đi ra ngoài.
"Bá tước tiên sinh." Lão quản gia đi vội vã bước hai bước đuổi tới cạnh người anh, "Nếu ngài không ăn cơm, tiểu thư nhất định sẽ không vui."
Bước chân dừng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Tôi chỉ có nữa giờ, bảo bọn họ nhanh lên một chút."
" Được, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài." Lão quản gia vui mừng ra mặt, lập tức dẫn anh vào nhà ăn.
Lão quản gia cũng đoán trước được, hôm nay mình có thể an bài, nên đã sớm cho người làm chuẩn bị thật tốt bữa sáng, Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào nhà ăn, người giúp việc tức đem bữa ăn đưa đến trước mặt anh.
Ăn sáng xong, anh lại dặn dò lão quản gia vài câu, rồi mang theo trợ lý cùng vệ sĩ rời khỏi nhà lớn.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Edit: NumxxiBeta: Bánh ĐậuTình huống trước mắt, anh cần phải đi giải thích với quốc vương một chút về chuyện đó, tránh cho bọn chúng thừa cơ nhắm vào anh.Từ chức sao, tất nhiên anh chỉ nhất thời nói dỗi với mẹ mà thôi, anh sẽ không làm thật.không phải vì anh thích đem tất cả nắm giữ ở trong lòng bàn tay, mà bởi vì, anh không muốn kẻ địch của mình cao hứng.Cuộc đời của anh cũng không có mục đích gì đặc biệt, cuộc đời anh chỉ tồn tại hai điều.Chinh phục thứ anh mong muốn, hủy diệt thứ anh ghét, không hơn.anh ăn mặc chỉnh tề, đi đến bên giường, nhìn một chút, Lãnh Tiểu Dã vẫn ngủ say ở trên gối, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận khom người, dùng môi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô cô.Cảm giác trán của cô bóng loáng mà thoáng lạnh, lúc này anh mới giúp cô kéo góc chăn, rồi yên tâm rời khỏi phòng ngủ.Xuống lầu, lão quản gia dường như đã đứng chờ anh ở phòng khách từ lâu, nhìn thấy anh, lão lập tức chào đón."Lát nữa, cho người giúp việc sẽ đem quần áo vào, nhớ rõ không được ồn ào làm cô ấy tỉnh giấc. Cách hai giờ lại giúp cô ấy đo thân nhiệt một lần, nếu cô ấy phát sốt, phải lập tức nói cho tôi biết."" Vâng, thưa bá tước tiên sinh.""đi chuẩn bị xe, tôi muốn đến hoàng cung."Lão quản gia lập tức vẫy tay với một người giúp việc, "Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài?""không cần." Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước đi ra ngoài."Bá tước tiên sinh." Lão quản gia đi vội vã bước hai bước đuổi tới cạnh người anh, "Nếu ngài không ăn cơm, tiểu thư nhất định sẽ không vui."Bước chân dừng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Tôi chỉ có nữa giờ, bảo bọn họ nhanh lên một chút."" Được, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài." Lão quản gia vui mừng ra mặt, lập tức dẫn anh vào nhà ăn.Lão quản gia cũng đoán trước được, hôm nay mình có thể an bài, nên đã sớm cho người làm chuẩn bị thật tốt bữa sáng, Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào nhà ăn, người giúp việc tức đem bữa ăn đưa đến trước mặt anh.Ăn sáng xong, anh lại dặn dò lão quản gia vài câu, rồi mang theo trợ lý cùng vệ sĩ rời khỏi nhà lớn.