Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 242
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Được rồi." Dạ Phong Dương cúp điện thoại, "Hoàng Phủ Diệu Dương đã rời khỏi sân bây.""Tôi biết rồi." Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm chấm đỏ trên màn hình, "đi tới 500m quẹo trái sẽ có mộtlối rẽ, chúng ta đi đường nó sẽ tránh gặp mặt anh ta.""Nhưng phải cần bao nhiêu thời gian?" Dạ Phong Dương hỏi.Lãnh Tiểu Dã chạm nhẹ con chuột, nhìn đường, "Khoảng chừng 40 phút."Nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ, Dạ Phong Dương nhíu mày, "không kịp giờ đâu."Dựa vào chuyến bay, chỉ còn một giờ nữa thôi, máy bay sẽ cất canh, nếu bọn họ đi đường vòng như vậy, có thể sẽ không kịp.Lãnh Tiểu Dã cắn môi, "Vậy... đi nhanh lên."Dạ Phong Dương nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng căng thẳng.Nhớ tới lúc ở trên thuyền, nghe được âm thanh trong tai nghe theo dõi, Dạ Phong Dương mở miệng xin lỗi."Tiểu Dã, thực xin lỗi!"Những việc này đều không nằm trong phạm vi của cô, nhưng để cô phải hy sinh như vậy, anh cũng áy náy lắm.Dù thế nào, cô cũng là con gái, để cô phục vụ một người đàn ông như vậy, cũng rất khó!Lãnh Tiểu Dã nghe được ý tứ trong lời nói của anh, nhanh chóng đổi chủ đề."Đúng rồi, ngày đó làm sao mà anh trốn đi được vậy?""Thấy tình hình không ổn, tôi lập tức lặn xuống nước." Dạ Phong Dương nói."Chả trách, không thấy anh ở trên thuyền." Lãnh Tiểu Dã giơ cao khóe môi, tháo kính và mũ xuống, đưa đến trước mặt anh, "Đội vào đi, anh ta... Mắt anh ta rất tinh đó."đi đường cao tốc có thể tiết kiệm thời gian, nhưng cũng có thể gặp được xe Hoàng Phủ Diệu Dương.Mặc dù, khả năng anh phát hiện không cao, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn hết sức cẩn thận.Dạ Phong Dương nhận lấy mũ và kính đeo lên, Lãnh Tiểu Da cúi người, bò đến ghế sau.Xe đi về phía trước một chút, trên màn hình cũng cho thấy, Hoàng Phủ Diệu Dương đang tới gần bọn họ.Lãnh Tiểu Dã cúi thấp người, cẩn thận co lại.trên đường cao tốc.Chiếc xe màu đen Cadillac chạy như chớp, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng lưng ở ghế sau, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.một tay duỗi vào túi trong tây trang, nắm chặc chiếc bông tai ruby màu đỏ.Bên kia đường, Lãnh Tiểu Dã cúi người, nhìn điểm đỏ càng tới gần, trái tim cô không tự chủ được đập nhanh.Xe nhanh chóng lái tới gần, Dạ Phong Dương nhìn thoáng qua xe của Hoàng Phủ Diệu Dương.Cả hai đều như nhau, chạy ngang qua.Thấy đối phương đi xa dần, Lãnh Tiểu Dã thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe đằng sau.Chiếc xe màu đen càng lúc chạy càng xa.
"Được rồi." Dạ Phong Dương cúp điện thoại, "Hoàng Phủ Diệu Dương đã rời khỏi sân bây."
"Tôi biết rồi." Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm chấm đỏ trên màn hình, "đi tới 500m quẹo trái sẽ có mộtlối rẽ, chúng ta đi đường nó sẽ tránh gặp mặt anh ta."
"Nhưng phải cần bao nhiêu thời gian?" Dạ Phong Dương hỏi.
Lãnh Tiểu Dã chạm nhẹ con chuột, nhìn đường, "Khoảng chừng 40 phút."
Nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ, Dạ Phong Dương nhíu mày, "không kịp giờ đâu."
Dựa vào chuyến bay, chỉ còn một giờ nữa thôi, máy bay sẽ cất canh, nếu bọn họ đi đường vòng như vậy, có thể sẽ không kịp.
Lãnh Tiểu Dã cắn môi, "Vậy... đi nhanh lên."
Dạ Phong Dương nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng căng thẳng.
Nhớ tới lúc ở trên thuyền, nghe được âm thanh trong tai nghe theo dõi, Dạ Phong Dương mở miệng xin lỗi.
"Tiểu Dã, thực xin lỗi!"
Những việc này đều không nằm trong phạm vi của cô, nhưng để cô phải hy sinh như vậy, anh cũng áy náy lắm.
Dù thế nào, cô cũng là con gái, để cô phục vụ một người đàn ông như vậy, cũng rất khó!
Lãnh Tiểu Dã nghe được ý tứ trong lời nói của anh, nhanh chóng đổi chủ đề.
"Đúng rồi, ngày đó làm sao mà anh trốn đi được vậy?"
"Thấy tình hình không ổn, tôi lập tức lặn xuống nước." Dạ Phong Dương nói.
"Chả trách, không thấy anh ở trên thuyền." Lãnh Tiểu Dã giơ cao khóe môi, tháo kính và mũ xuống, đưa đến trước mặt anh, "Đội vào đi, anh ta... Mắt anh ta rất tinh đó."
đi đường cao tốc có thể tiết kiệm thời gian, nhưng cũng có thể gặp được xe Hoàng Phủ Diệu Dương.
Mặc dù, khả năng anh phát hiện không cao, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn hết sức cẩn thận.
Dạ Phong Dương nhận lấy mũ và kính đeo lên, Lãnh Tiểu Da cúi người, bò đến ghế sau.
Xe đi về phía trước một chút, trên màn hình cũng cho thấy, Hoàng Phủ Diệu Dương đang tới gần bọn họ.
Lãnh Tiểu Dã cúi thấp người, cẩn thận co lại.
trên đường cao tốc.
Chiếc xe màu đen Cadillac chạy như chớp, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng lưng ở ghế sau, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
một tay duỗi vào túi trong tây trang, nắm chặc chiếc bông tai ruby màu đỏ.
Bên kia đường, Lãnh Tiểu Dã cúi người, nhìn điểm đỏ càng tới gần, trái tim cô không tự chủ được đập nhanh.
Xe nhanh chóng lái tới gần, Dạ Phong Dương nhìn thoáng qua xe của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Cả hai đều như nhau, chạy ngang qua.
Thấy đối phương đi xa dần, Lãnh Tiểu Dã thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe đằng sau.
Chiếc xe màu đen càng lúc chạy càng xa.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… "Được rồi." Dạ Phong Dương cúp điện thoại, "Hoàng Phủ Diệu Dương đã rời khỏi sân bây.""Tôi biết rồi." Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm chấm đỏ trên màn hình, "đi tới 500m quẹo trái sẽ có mộtlối rẽ, chúng ta đi đường nó sẽ tránh gặp mặt anh ta.""Nhưng phải cần bao nhiêu thời gian?" Dạ Phong Dương hỏi.Lãnh Tiểu Dã chạm nhẹ con chuột, nhìn đường, "Khoảng chừng 40 phút."Nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ, Dạ Phong Dương nhíu mày, "không kịp giờ đâu."Dựa vào chuyến bay, chỉ còn một giờ nữa thôi, máy bay sẽ cất canh, nếu bọn họ đi đường vòng như vậy, có thể sẽ không kịp.Lãnh Tiểu Dã cắn môi, "Vậy... đi nhanh lên."Dạ Phong Dương nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng căng thẳng.Nhớ tới lúc ở trên thuyền, nghe được âm thanh trong tai nghe theo dõi, Dạ Phong Dương mở miệng xin lỗi."Tiểu Dã, thực xin lỗi!"Những việc này đều không nằm trong phạm vi của cô, nhưng để cô phải hy sinh như vậy, anh cũng áy náy lắm.Dù thế nào, cô cũng là con gái, để cô phục vụ một người đàn ông như vậy, cũng rất khó!Lãnh Tiểu Dã nghe được ý tứ trong lời nói của anh, nhanh chóng đổi chủ đề."Đúng rồi, ngày đó làm sao mà anh trốn đi được vậy?""Thấy tình hình không ổn, tôi lập tức lặn xuống nước." Dạ Phong Dương nói."Chả trách, không thấy anh ở trên thuyền." Lãnh Tiểu Dã giơ cao khóe môi, tháo kính và mũ xuống, đưa đến trước mặt anh, "Đội vào đi, anh ta... Mắt anh ta rất tinh đó."đi đường cao tốc có thể tiết kiệm thời gian, nhưng cũng có thể gặp được xe Hoàng Phủ Diệu Dương.Mặc dù, khả năng anh phát hiện không cao, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn hết sức cẩn thận.Dạ Phong Dương nhận lấy mũ và kính đeo lên, Lãnh Tiểu Da cúi người, bò đến ghế sau.Xe đi về phía trước một chút, trên màn hình cũng cho thấy, Hoàng Phủ Diệu Dương đang tới gần bọn họ.Lãnh Tiểu Dã cúi thấp người, cẩn thận co lại.trên đường cao tốc.Chiếc xe màu đen Cadillac chạy như chớp, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng lưng ở ghế sau, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.một tay duỗi vào túi trong tây trang, nắm chặc chiếc bông tai ruby màu đỏ.Bên kia đường, Lãnh Tiểu Dã cúi người, nhìn điểm đỏ càng tới gần, trái tim cô không tự chủ được đập nhanh.Xe nhanh chóng lái tới gần, Dạ Phong Dương nhìn thoáng qua xe của Hoàng Phủ Diệu Dương.Cả hai đều như nhau, chạy ngang qua.Thấy đối phương đi xa dần, Lãnh Tiểu Dã thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe đằng sau.Chiếc xe màu đen càng lúc chạy càng xa.