Tác giả:

Thiên Lăng Đại Lục. Cực Bắc Băng Nguyên. Hoàng Nguyệt Ly cả người đẫm máu, linh lực đã tiêu hao hết, không còn sức để đánh trận nữa. Trên gương mặt tuyệt mỹ, thần tình không chút thay đổi, chỉ có đáy mắt mang hàn quang lạnh lùng, tiết lộ đáy lòng nàng tràn đầy sát ý. "Thập Phương Hắc Thiên trận! Số lượng thật to! Thiên Hoàng Quyết chỉ là một kiện thần khí không trọn vẹn, chỉ sợ các ngươi đã uổng phí tâm cơ!" Một nam tử bạch y (mặc trang phục trắng) cười lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết, ngươi lần này tới Cực Bắc Băng Nguyên, không phải là vì tìm kiếm huyền băng hàn ngọc, chữa trị thần khí thượng cổ sao?" Hoàng Nguyệt Ly tâm đầu chấn động. Nàng lần này đến Cực Bắc Băng Nguyên, người biết hành tung của nàng, chỉ có tiểu thư Lăng Thanh Vũ của Lăng Tiên môn, chẳng lẽ là nàng bán đứng mình? Nhưng hai người đã là bạn tri kỷ vào ra sinh tử nhiều năm, là bạn thân không có bí mật gì giấu nhau, làm sao có thể? Tầm mắt của nàng đảo qua mọi người đang vây quanh nàng, khóe môi cong nhẹ. "Thiên…

Chương 250: Thục phi thất sủng

Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: Thủy khanh KhanhTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngThiên Lăng Đại Lục. Cực Bắc Băng Nguyên. Hoàng Nguyệt Ly cả người đẫm máu, linh lực đã tiêu hao hết, không còn sức để đánh trận nữa. Trên gương mặt tuyệt mỹ, thần tình không chút thay đổi, chỉ có đáy mắt mang hàn quang lạnh lùng, tiết lộ đáy lòng nàng tràn đầy sát ý. "Thập Phương Hắc Thiên trận! Số lượng thật to! Thiên Hoàng Quyết chỉ là một kiện thần khí không trọn vẹn, chỉ sợ các ngươi đã uổng phí tâm cơ!" Một nam tử bạch y (mặc trang phục trắng) cười lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết, ngươi lần này tới Cực Bắc Băng Nguyên, không phải là vì tìm kiếm huyền băng hàn ngọc, chữa trị thần khí thượng cổ sao?" Hoàng Nguyệt Ly tâm đầu chấn động. Nàng lần này đến Cực Bắc Băng Nguyên, người biết hành tung của nàng, chỉ có tiểu thư Lăng Thanh Vũ của Lăng Tiên môn, chẳng lẽ là nàng bán đứng mình? Nhưng hai người đã là bạn tri kỷ vào ra sinh tử nhiều năm, là bạn thân không có bí mật gì giấu nhau, làm sao có thể? Tầm mắt của nàng đảo qua mọi người đang vây quanh nàng, khóe môi cong nhẹ. "Thiên… Trong thư phòng của Từ Ninh cung.Hoàng đế, thái hậu, quốc sư và hoàng hậu ngồi xuống theo thứ tự, âm thầm bàn tán.Thái hậu lúc đầu mặt không vừa ý nói: “Hoàng thượng, có vài lời, bổn gia không thể không nói, cô Bạch Nhược Kỳ này… nhân phẩm thấp kém, không đủ tư cách làm con dâu hoàng gia chúng ta!” Hoàng đế vô cùng bất ngờ: “Mẫu hậu, câu này nghĩa là sao?”Thái hậu lập tức đem chuyện xảy ra ban sáng tại vườn đào kể ra hết.Chẳng ai ngờ được, sau lưng không ai biết, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong chốc lát, tất cả đều sững sờ. Hoàng hậu ngạc nhiên nói: “Mẫu hậu, người… người biết rõ những chuyện này sao? Làm sao có thể chứ? Kỳ nhi một tay con chăm từ nhỏ tới lớn, trước đến nay vừa dịu dàng vừa thục nữ, sao có thể làm được những chuyện này chứ?”Thái hậu nói: “Sao mà không thể chứ? Biết người biết mặt không biết lòng! Lưu Y Chính đã nói hết rồi, chuyện hôm nay, nếu không phải do cô ta tự làm tự chịu, có ai lại thông đồng với Lưu Y Chính? Có ai dám đụng đến cao thủ Khí Huyền cảnh chín tầng như cô ta!”Hoàng đế nghe vậy, cũng nổi giận bất thường, đập một cái thật mạnh xuống bàn. “Làm gì có chuyện đó! Trẫm trước đây rõ ràng căn dặn Bạch Lưu Cảnh phải chăm sóc tử tế đứa con gái mà Lưu Phong để lại! Hắn khi ấy đã chấp thuận, sau lưng lại dung túng cho thê tử và con gái hãm hại chính cháu ruột mình!”“Đâu chỉ là dung túng thôi đâu? Bạch Lưu Cảnh hiện tại làm chủ gia đình, nếu không phải có hắn đằng sau chống lưng bày mưu đặt kế, Bạch Nhược Kỳ sao dám làm những chuyện đó?”Nói đến đây, thái hậu lại nhớ ra điều gì, nhìn có vẻ như rất phẫn nộ. “Đúng rồi, còn cả Thục phi! Ngày trước trông có vẻ cũng là nữ nhân độ lượng chừng mực, bây giờ lại chỉ vì muốn gỡ tội cho cháu mình, cái gì cũng có thể nói ra được, trước mặt bổn gia, lại muốn giết người diệt khẩu! Hừm, nghĩ bổn gia hồ đồ, rồi không thể nhìn ra điều gì sao?”Hoàng đế tức giận nói: “Tên vô tri ngu xuẩn này, thị phi bất phân, thật uổng công ta xưa nay sủng ái cô ta! Lát nữa trẫm sẽ hạ lệnh bắt cô ta vào lãnh cung!”Hoàng hậu nghe vậy lặng người, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Vui là vì Thục phi hiện tại là phi tử được sủng ái nhất trong cung, nàng sớm đã không vừa mắt với tên hồ ly tinh này, có điều Thục phi trước giờ luôn thận trọng từ điều nhỏ nhất, từ trước tới nay chưa từng hành xử sai trái, khiến nàng không thể nắm được điểm yếu của ả!Giờ thì tốt rồi, chính Thục phi đã chủ động đắc tội với thái hậu, đó là cô ta đã tự tìm đến cái chết!Có thể chuyện này nếu không làm rõ thì cô ta thất sủng rồi! Nhưng buồn là vì thái hậu chắc như đinh như vậy, đó chẳng phải là đã định tội Bạch Nhược Kỳ sao? Lại nói cô ta không có tư cách được gả vào hoàng gia?Hoàng hậu lại không cho rằng như vậy.Chỉ cần có thực lực là đã xứng đáng với thái tử của nàng, phẩm hạnh có kém cỏi chút thì có hề gì? Chẳng tốt hơn bị gả cho những hoàng tử khác sao? Nghĩ đến đây, hoàng hậu vội vã mở lời.“Mẫu hậu, người thật sự cho rằng đích thị là Kỳ nhi sau lưng làm càn sao? Người vừa nãy cũng đã nói rồi, bây giờ nhân chứng chỉ có một mình Lưu Y Chính, vật chứng lại không tìm ra, giờ đã định tội cho Bạch Nhược Kỳ, có phải hơi vội vàng quá không?”“Sao cơ? Ý của ngươi là… phán đoán của bổn gia không đúng sao?” Thái hậu vô cùng không vui. Hoàng hậu vội vã giải thích: “Không phải, thần không có ý đó! Chẳng qua Bạch Nhược Kỳ hiện tại thân thế không hề tầm thường, Khí Huyền cảnh tầng thứ chín vào năm 15 tuổi, đây thực là thiên tài xuất sắc! Nếu như đến ngay một chứng cứ xác đáng đều không có đã định tội cho nàng ta, nếu để truyền đến quốc ngoại, có lẽ lại trở thành cái sai của hoàng thượng rồi!”

Trong thư phòng của Từ Ninh cung.

Hoàng đế, thái hậu, quốc sư và hoàng hậu ngồi xuống theo thứ tự, âm thầm bàn tán.

Thái hậu lúc đầu mặt không vừa ý nói: “Hoàng thượng, có vài lời, bổn gia không thể không nói, cô Bạch Nhược Kỳ này… nhân phẩm thấp kém, không đủ tư cách làm con dâu hoàng gia chúng ta!” 

Hoàng đế vô cùng bất ngờ: “Mẫu hậu, câu này nghĩa là sao?”

Thái hậu lập tức đem chuyện xảy ra ban sáng tại vườn đào kể ra hết.

Chẳng ai ngờ được, sau lưng không ai biết, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong chốc lát, tất cả đều sững sờ. 

Hoàng hậu ngạc nhiên nói: “Mẫu hậu, người… người biết rõ những chuyện này sao? Làm sao có thể chứ? Kỳ nhi một tay con chăm từ nhỏ tới lớn, trước đến nay vừa dịu dàng vừa thục nữ, sao có thể làm được những chuyện này chứ?”

Thái hậu nói: “Sao mà không thể chứ? Biết người biết mặt không biết lòng! Lưu Y Chính đã nói hết rồi, chuyện hôm nay, nếu không phải do cô ta tự làm tự chịu, có ai lại thông đồng với Lưu Y Chính? Có ai dám đụng đến cao thủ Khí Huyền cảnh chín tầng như cô ta!”

Hoàng đế nghe vậy, cũng nổi giận bất thường, đập một cái thật mạnh xuống bàn. 

“Làm gì có chuyện đó! Trẫm trước đây rõ ràng căn dặn Bạch Lưu Cảnh phải chăm sóc tử tế đứa con gái mà Lưu Phong để lại! Hắn khi ấy đã chấp thuận, sau lưng lại dung túng cho thê tử và con gái hãm hại chính cháu ruột mình!”

“Đâu chỉ là dung túng thôi đâu? Bạch Lưu Cảnh hiện tại làm chủ gia đình, nếu không phải có hắn đằng sau chống lưng bày mưu đặt kế, Bạch Nhược Kỳ sao dám làm những chuyện đó?”

Nói đến đây, thái hậu lại nhớ ra điều gì, nhìn có vẻ như rất phẫn nộ. 

“Đúng rồi, còn cả Thục phi! Ngày trước trông có vẻ cũng là nữ nhân độ lượng chừng mực, bây giờ lại chỉ vì muốn gỡ tội cho cháu mình, cái gì cũng có thể nói ra được, trước mặt bổn gia, lại muốn giết người diệt khẩu! Hừm, nghĩ bổn gia hồ đồ, rồi không thể nhìn ra điều gì sao?”

Hoàng đế tức giận nói: “Tên vô tri ngu xuẩn này, thị phi bất phân, thật uổng công ta xưa nay sủng ái cô ta! Lát nữa trẫm sẽ hạ lệnh bắt cô ta vào lãnh cung!”

Hoàng hậu nghe vậy lặng người, trong lòng buồn vui lẫn lộn. 

Vui là vì Thục phi hiện tại là phi tử được sủng ái nhất trong cung, nàng sớm đã không vừa mắt với tên hồ ly tinh này, có điều Thục phi trước giờ luôn thận trọng từ điều nhỏ nhất, từ trước tới nay chưa từng hành xử sai trái, khiến nàng không thể nắm được điểm yếu của ả!

Giờ thì tốt rồi, chính Thục phi đã chủ động đắc tội với thái hậu, đó là cô ta đã tự tìm đến cái chết!

Có thể chuyện này nếu không làm rõ thì cô ta thất sủng rồi! 

Nhưng buồn là vì thái hậu chắc như đinh như vậy, đó chẳng phải là đã định tội Bạch Nhược Kỳ sao? Lại nói cô ta không có tư cách được gả vào hoàng gia?

Hoàng hậu lại không cho rằng như vậy.

Chỉ cần có thực lực là đã xứng đáng với thái tử của nàng, phẩm hạnh có kém cỏi chút thì có hề gì? Chẳng tốt hơn bị gả cho những hoàng tử khác sao? 

Nghĩ đến đây, hoàng hậu vội vã mở lời.

“Mẫu hậu, người thật sự cho rằng đích thị là Kỳ nhi sau lưng làm càn sao? Người vừa nãy cũng đã nói rồi, bây giờ nhân chứng chỉ có một mình Lưu Y Chính, vật chứng lại không tìm ra, giờ đã định tội cho Bạch Nhược Kỳ, có phải hơi vội vàng quá không?”

“Sao cơ? Ý của ngươi là… phán đoán của bổn gia không đúng sao?” Thái hậu vô cùng không vui. 

Hoàng hậu vội vã giải thích: “Không phải, thần không có ý đó! Chẳng qua Bạch Nhược Kỳ hiện tại thân thế không hề tầm thường, Khí Huyền cảnh tầng thứ chín vào năm 15 tuổi, đây thực là thiên tài xuất sắc! Nếu như đến ngay một chứng cứ xác đáng đều không có đã định tội cho nàng ta, nếu để truyền đến quốc ngoại, có lẽ lại trở thành cái sai của hoàng thượng rồi!”

Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu ThưTác giả: Thủy khanh KhanhTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngThiên Lăng Đại Lục. Cực Bắc Băng Nguyên. Hoàng Nguyệt Ly cả người đẫm máu, linh lực đã tiêu hao hết, không còn sức để đánh trận nữa. Trên gương mặt tuyệt mỹ, thần tình không chút thay đổi, chỉ có đáy mắt mang hàn quang lạnh lùng, tiết lộ đáy lòng nàng tràn đầy sát ý. "Thập Phương Hắc Thiên trận! Số lượng thật to! Thiên Hoàng Quyết chỉ là một kiện thần khí không trọn vẹn, chỉ sợ các ngươi đã uổng phí tâm cơ!" Một nam tử bạch y (mặc trang phục trắng) cười lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết, ngươi lần này tới Cực Bắc Băng Nguyên, không phải là vì tìm kiếm huyền băng hàn ngọc, chữa trị thần khí thượng cổ sao?" Hoàng Nguyệt Ly tâm đầu chấn động. Nàng lần này đến Cực Bắc Băng Nguyên, người biết hành tung của nàng, chỉ có tiểu thư Lăng Thanh Vũ của Lăng Tiên môn, chẳng lẽ là nàng bán đứng mình? Nhưng hai người đã là bạn tri kỷ vào ra sinh tử nhiều năm, là bạn thân không có bí mật gì giấu nhau, làm sao có thể? Tầm mắt của nàng đảo qua mọi người đang vây quanh nàng, khóe môi cong nhẹ. "Thiên… Trong thư phòng của Từ Ninh cung.Hoàng đế, thái hậu, quốc sư và hoàng hậu ngồi xuống theo thứ tự, âm thầm bàn tán.Thái hậu lúc đầu mặt không vừa ý nói: “Hoàng thượng, có vài lời, bổn gia không thể không nói, cô Bạch Nhược Kỳ này… nhân phẩm thấp kém, không đủ tư cách làm con dâu hoàng gia chúng ta!” Hoàng đế vô cùng bất ngờ: “Mẫu hậu, câu này nghĩa là sao?”Thái hậu lập tức đem chuyện xảy ra ban sáng tại vườn đào kể ra hết.Chẳng ai ngờ được, sau lưng không ai biết, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong chốc lát, tất cả đều sững sờ. Hoàng hậu ngạc nhiên nói: “Mẫu hậu, người… người biết rõ những chuyện này sao? Làm sao có thể chứ? Kỳ nhi một tay con chăm từ nhỏ tới lớn, trước đến nay vừa dịu dàng vừa thục nữ, sao có thể làm được những chuyện này chứ?”Thái hậu nói: “Sao mà không thể chứ? Biết người biết mặt không biết lòng! Lưu Y Chính đã nói hết rồi, chuyện hôm nay, nếu không phải do cô ta tự làm tự chịu, có ai lại thông đồng với Lưu Y Chính? Có ai dám đụng đến cao thủ Khí Huyền cảnh chín tầng như cô ta!”Hoàng đế nghe vậy, cũng nổi giận bất thường, đập một cái thật mạnh xuống bàn. “Làm gì có chuyện đó! Trẫm trước đây rõ ràng căn dặn Bạch Lưu Cảnh phải chăm sóc tử tế đứa con gái mà Lưu Phong để lại! Hắn khi ấy đã chấp thuận, sau lưng lại dung túng cho thê tử và con gái hãm hại chính cháu ruột mình!”“Đâu chỉ là dung túng thôi đâu? Bạch Lưu Cảnh hiện tại làm chủ gia đình, nếu không phải có hắn đằng sau chống lưng bày mưu đặt kế, Bạch Nhược Kỳ sao dám làm những chuyện đó?”Nói đến đây, thái hậu lại nhớ ra điều gì, nhìn có vẻ như rất phẫn nộ. “Đúng rồi, còn cả Thục phi! Ngày trước trông có vẻ cũng là nữ nhân độ lượng chừng mực, bây giờ lại chỉ vì muốn gỡ tội cho cháu mình, cái gì cũng có thể nói ra được, trước mặt bổn gia, lại muốn giết người diệt khẩu! Hừm, nghĩ bổn gia hồ đồ, rồi không thể nhìn ra điều gì sao?”Hoàng đế tức giận nói: “Tên vô tri ngu xuẩn này, thị phi bất phân, thật uổng công ta xưa nay sủng ái cô ta! Lát nữa trẫm sẽ hạ lệnh bắt cô ta vào lãnh cung!”Hoàng hậu nghe vậy lặng người, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Vui là vì Thục phi hiện tại là phi tử được sủng ái nhất trong cung, nàng sớm đã không vừa mắt với tên hồ ly tinh này, có điều Thục phi trước giờ luôn thận trọng từ điều nhỏ nhất, từ trước tới nay chưa từng hành xử sai trái, khiến nàng không thể nắm được điểm yếu của ả!Giờ thì tốt rồi, chính Thục phi đã chủ động đắc tội với thái hậu, đó là cô ta đã tự tìm đến cái chết!Có thể chuyện này nếu không làm rõ thì cô ta thất sủng rồi! Nhưng buồn là vì thái hậu chắc như đinh như vậy, đó chẳng phải là đã định tội Bạch Nhược Kỳ sao? Lại nói cô ta không có tư cách được gả vào hoàng gia?Hoàng hậu lại không cho rằng như vậy.Chỉ cần có thực lực là đã xứng đáng với thái tử của nàng, phẩm hạnh có kém cỏi chút thì có hề gì? Chẳng tốt hơn bị gả cho những hoàng tử khác sao? Nghĩ đến đây, hoàng hậu vội vã mở lời.“Mẫu hậu, người thật sự cho rằng đích thị là Kỳ nhi sau lưng làm càn sao? Người vừa nãy cũng đã nói rồi, bây giờ nhân chứng chỉ có một mình Lưu Y Chính, vật chứng lại không tìm ra, giờ đã định tội cho Bạch Nhược Kỳ, có phải hơi vội vàng quá không?”“Sao cơ? Ý của ngươi là… phán đoán của bổn gia không đúng sao?” Thái hậu vô cùng không vui. Hoàng hậu vội vã giải thích: “Không phải, thần không có ý đó! Chẳng qua Bạch Nhược Kỳ hiện tại thân thế không hề tầm thường, Khí Huyền cảnh tầng thứ chín vào năm 15 tuổi, đây thực là thiên tài xuất sắc! Nếu như đến ngay một chứng cứ xác đáng đều không có đã định tội cho nàng ta, nếu để truyền đến quốc ngoại, có lẽ lại trở thành cái sai của hoàng thượng rồi!”

Chương 250: Thục phi thất sủng