Bóng đêm bao phủ, một mảnh lặng lẽ. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng buông xuống,cấp thế gian này hết thảy đều như đặt lên một tầng nước lạnh. Giờ phút này là đầu của mùa xuân. Mặc dù đã không có ít cây cối bắt đầu đâm chồi, bất quá đối với cái nơi sơn cốc tĩnh mịch này mà nói, thì cũng không có thay đổi gì. Tuyết trắng vẫn như cũ, phô trên mặt đất một tầng thật dày, đạp lên sẽ vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt--". Hoa Mai lâu dài, một cây bạch mai, một cây hồng mai lại bắt đầu nở rộ, ngẫu nhiên vài sợi gió nhẹ thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vài cánh hoa nhẹ nhàng bay, mùi hương nhàn nhạt tươi mát xông vào mũi làm cho tinh thần sảng khoái. Một tiểu viện đứng sừng sững sau cây hoa mai cuối cùng. Thiếu niên một thân âu phục cắt may khéo léo, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ thoáng qua tia do dự, sau cùng lại một lần nữa đè xuống, thay bằng khuông mặt lạnh lùng, chỉ là đáy mắt kia dấu đi như thế nào cũng che dấu không được sự lo lắng. ”Thiếu chủ, trong tộc náo động, tộc trưởng bị bắt…

Chương 4-2: Dị có thể chữa trị (2)

Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng PhiTác giả: Đông Phá TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngBóng đêm bao phủ, một mảnh lặng lẽ. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng buông xuống,cấp thế gian này hết thảy đều như đặt lên một tầng nước lạnh. Giờ phút này là đầu của mùa xuân. Mặc dù đã không có ít cây cối bắt đầu đâm chồi, bất quá đối với cái nơi sơn cốc tĩnh mịch này mà nói, thì cũng không có thay đổi gì. Tuyết trắng vẫn như cũ, phô trên mặt đất một tầng thật dày, đạp lên sẽ vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt--". Hoa Mai lâu dài, một cây bạch mai, một cây hồng mai lại bắt đầu nở rộ, ngẫu nhiên vài sợi gió nhẹ thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vài cánh hoa nhẹ nhàng bay, mùi hương nhàn nhạt tươi mát xông vào mũi làm cho tinh thần sảng khoái. Một tiểu viện đứng sừng sững sau cây hoa mai cuối cùng. Thiếu niên một thân âu phục cắt may khéo léo, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ thoáng qua tia do dự, sau cùng lại một lần nữa đè xuống, thay bằng khuông mặt lạnh lùng, chỉ là đáy mắt kia dấu đi như thế nào cũng che dấu không được sự lo lắng. ”Thiếu chủ, trong tộc náo động, tộc trưởng bị bắt… Hiện nay, độc tố còn lại bên trong thân thể của nam nhân đã chôn sâu vào trong một bộ, mà nay độc tố bị dồn ép lại nên hắn mới thống khổ như vậy.Bất quá chỉ cần đem độc tính này bức ra, thì hắn sẽ không sao.Nàng vừa mới cho hắn ăn viên đan dược kia có tác dụng làm tê dại dây thần kinh, có tác dụng giảm đau.Mộ Vân Yên đưa tay ra đồng thời rạch một vết thương ở cổ tay của mình,môi mấp máy, đem cổ tay của mình chạm vào vết thương của nam nhân, sau đó nhắm mắt lại.Nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không thay người khác giải độc bằng cách này.Như người này trúng độc,vậy mà...Ngoại trừ cùng với máu có điểm giống nhau, dùng dị năng của nàng để thanh trừ toàn bộ độc trong cơ thể của hắn, ít nhất trừ cách này nàng không còn cách giải độc nào khác.Chỗ giao nhau giữa hai cổ tay, nàng cảm nhận được rõ ràng máu của mình không ngừng xói mòn, thông qua dị năng, nàng cũng cảm nhận được máu của nàng không ngừng chảy vào thân thể của nam nhân, cho tới khi độc tố hoàn toàn tụ tập một chỗ.Chính là chỗ này.Trong lúc này, dị năng của Mộ Vân Yên chậm rãi phát huy tác dụng, bắt đầu thôn tính những độc tố này.Bất quá, hàn độc này trong thân thể đã lâu,mặc dù có phản kháng,nhưng vẫn có thể đè xuống, chỉ là quá trình thôn tính cũng không phải cực kì thong thả,chờ sau khi độc tố đã thôn tính hoàn toàn, bóng đêm cũng đã lùi xa thay thế bằng nắng sớm mờ mờ.”Phốc--”Mộ Vân Yên mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn mang theo vết máu:“Quả thật là không tầm thường!”Không nghĩ tới thời điểm cắn nuốt gần xong,hàn độc này lại có thể vồ đến, may mắn nàng vẫn luôn đề phòng, kém một chút, nàng liền mắc bẫy.Khóe miệng nhẹ nở nụ cười,Mộ vân Yên âm thầm nhắc nhở, về sau càng phải cẩn thận hơn.Vì cổ tay chính mình cùng cổ tay của nam nhân cầm máu,Mộ Vân Yên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.Bất quá chỉ một giây sau, tay của nàng bị người bắt được.”Ngươi là ai?”Mộ Vân Yên quay lại nhìn nam nhân trên giường không biết đã tỉnh dậy khi nào, cầm tay của nàng, đuôi mày nhảy lên,“Có cần thiết không?”Trong tay búng một cái, nam nhân cầm tay của nàng trong nháy mắt buông ra,mà bản thân hắn lại ngất đi một lần nữa.Mộ vân Yên sau đó một thân tiêu sái, vung tay áo chậm rãi biến mất trong phòng.

Hiện nay, độc tố còn lại bên trong thân thể của nam nhân đã chôn sâu vào
trong một bộ, mà nay độc tố bị dồn ép lại nên hắn mới thống khổ như vậy.

Bất quá chỉ cần đem độc tính này bức ra, thì hắn sẽ không sao.Nàng vừa mới
cho hắn ăn viên đan dược kia có tác dụng làm tê dại dây thần kinh, có
tác dụng giảm đau.

Mộ Vân Yên đưa tay ra đồng thời rạch một vết
thương ở cổ tay của mình,môi mấp máy, đem cổ tay của mình chạm vào vết
thương của nam nhân, sau đó nhắm mắt lại.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không thay người khác giải độc bằng cách này.

Như người này trúng độc,vậy mà...

Ngoại trừ cùng với máu có điểm giống nhau, dùng dị năng của nàng để thanh trừ toàn bộ độc trong cơ thể của hắn, ít nhất trừ cách này nàng không còn
cách giải độc nào khác.

Chỗ giao nhau giữa hai cổ tay, nàng cảm
nhận được rõ ràng máu của mình không ngừng xói mòn, thông qua dị năng,
nàng cũng cảm nhận được máu của nàng không ngừng chảy vào thân thể của
nam nhân, cho tới khi độc tố hoàn toàn tụ tập một chỗ.

Chính là chỗ này.

Trong lúc này, dị năng của Mộ Vân Yên chậm rãi phát huy tác dụng, bắt đầu thôn tính những độc tố này.

Bất quá, hàn độc này trong thân thể đã lâu,mặc dù có phản kháng,nhưng vẫn
có thể đè xuống, chỉ là quá trình thôn tính cũng không phải cực kì thong thả,chờ sau khi độc tố đã thôn tính hoàn toàn, bóng đêm cũng đã lùi xa
thay thế bằng nắng sớm mờ mờ.

”Phốc--”

Mộ Vân Yên mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn mang theo vết máu:“Quả thật là không tầm thường!”

Không nghĩ tới thời điểm cắn nuốt gần xong,hàn độc này lại có thể vồ đến, may mắn nàng vẫn luôn đề phòng, kém một chút, nàng liền mắc bẫy.

Khóe miệng nhẹ nở nụ cười,Mộ vân Yên âm thầm nhắc nhở, về sau càng phải cẩn thận hơn.

Vì cổ tay chính mình cùng cổ tay của nam nhân cầm máu,Mộ Vân Yên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.Bất quá chỉ một giây sau, tay của nàng bị người bắt được.

”Ngươi là ai?”

Mộ Vân Yên quay lại nhìn nam nhân
trên giường không biết đã tỉnh dậy khi nào, cầm tay của nàng, đuôi mày
nhảy lên,“Có cần thiết không?”

Trong tay búng một cái, nam nhân cầm tay của nàng trong nháy mắt buông ra,mà bản thân hắn lại ngất đi một lần nữa.

Mộ vân Yên sau đó một thân tiêu sái, vung tay áo chậm rãi biến mất trong phòng.

Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng PhiTác giả: Đông Phá TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngBóng đêm bao phủ, một mảnh lặng lẽ. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng buông xuống,cấp thế gian này hết thảy đều như đặt lên một tầng nước lạnh. Giờ phút này là đầu của mùa xuân. Mặc dù đã không có ít cây cối bắt đầu đâm chồi, bất quá đối với cái nơi sơn cốc tĩnh mịch này mà nói, thì cũng không có thay đổi gì. Tuyết trắng vẫn như cũ, phô trên mặt đất một tầng thật dày, đạp lên sẽ vang lên tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt--". Hoa Mai lâu dài, một cây bạch mai, một cây hồng mai lại bắt đầu nở rộ, ngẫu nhiên vài sợi gió nhẹ thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vài cánh hoa nhẹ nhàng bay, mùi hương nhàn nhạt tươi mát xông vào mũi làm cho tinh thần sảng khoái. Một tiểu viện đứng sừng sững sau cây hoa mai cuối cùng. Thiếu niên một thân âu phục cắt may khéo léo, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ thoáng qua tia do dự, sau cùng lại một lần nữa đè xuống, thay bằng khuông mặt lạnh lùng, chỉ là đáy mắt kia dấu đi như thế nào cũng che dấu không được sự lo lắng. ”Thiếu chủ, trong tộc náo động, tộc trưởng bị bắt… Hiện nay, độc tố còn lại bên trong thân thể của nam nhân đã chôn sâu vào trong một bộ, mà nay độc tố bị dồn ép lại nên hắn mới thống khổ như vậy.Bất quá chỉ cần đem độc tính này bức ra, thì hắn sẽ không sao.Nàng vừa mới cho hắn ăn viên đan dược kia có tác dụng làm tê dại dây thần kinh, có tác dụng giảm đau.Mộ Vân Yên đưa tay ra đồng thời rạch một vết thương ở cổ tay của mình,môi mấp máy, đem cổ tay của mình chạm vào vết thương của nam nhân, sau đó nhắm mắt lại.Nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không thay người khác giải độc bằng cách này.Như người này trúng độc,vậy mà...Ngoại trừ cùng với máu có điểm giống nhau, dùng dị năng của nàng để thanh trừ toàn bộ độc trong cơ thể của hắn, ít nhất trừ cách này nàng không còn cách giải độc nào khác.Chỗ giao nhau giữa hai cổ tay, nàng cảm nhận được rõ ràng máu của mình không ngừng xói mòn, thông qua dị năng, nàng cũng cảm nhận được máu của nàng không ngừng chảy vào thân thể của nam nhân, cho tới khi độc tố hoàn toàn tụ tập một chỗ.Chính là chỗ này.Trong lúc này, dị năng của Mộ Vân Yên chậm rãi phát huy tác dụng, bắt đầu thôn tính những độc tố này.Bất quá, hàn độc này trong thân thể đã lâu,mặc dù có phản kháng,nhưng vẫn có thể đè xuống, chỉ là quá trình thôn tính cũng không phải cực kì thong thả,chờ sau khi độc tố đã thôn tính hoàn toàn, bóng đêm cũng đã lùi xa thay thế bằng nắng sớm mờ mờ.”Phốc--”Mộ Vân Yên mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn mang theo vết máu:“Quả thật là không tầm thường!”Không nghĩ tới thời điểm cắn nuốt gần xong,hàn độc này lại có thể vồ đến, may mắn nàng vẫn luôn đề phòng, kém một chút, nàng liền mắc bẫy.Khóe miệng nhẹ nở nụ cười,Mộ vân Yên âm thầm nhắc nhở, về sau càng phải cẩn thận hơn.Vì cổ tay chính mình cùng cổ tay của nam nhân cầm máu,Mộ Vân Yên liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.Bất quá chỉ một giây sau, tay của nàng bị người bắt được.”Ngươi là ai?”Mộ Vân Yên quay lại nhìn nam nhân trên giường không biết đã tỉnh dậy khi nào, cầm tay của nàng, đuôi mày nhảy lên,“Có cần thiết không?”Trong tay búng một cái, nam nhân cầm tay của nàng trong nháy mắt buông ra,mà bản thân hắn lại ngất đi một lần nữa.Mộ vân Yên sau đó một thân tiêu sái, vung tay áo chậm rãi biến mất trong phòng.

Chương 4-2: Dị có thể chữa trị (2)