Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 286
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Nuốt ngụm trà trong miệng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười vui vẻ.Trong mắt hiện lên hai chữ rõ ràng —— đáng đời!"Hoàng Phủ tiên sinh, nước trà thế nào?" Hứa Hạ cười hỏi.Hoàng Phủ Diệu Dương ho nhẹ, "Vô cùng... Đặc biệt."Hứa Hạ chỉ nghĩ rằng anh rất thích, liền nhiệt tình giới thiệu, "Lúc trước tôi đi diễn ở miền Nam, một sư phụ về trà đã nói cho tôi biết, loại trà này phải uống ba ngụm mới cảm giác được hương vị của nó, cậu mau thử xem.không hổ là mẹ ruột.Hà....!Lãnh Tiểu Dã cười to trong lòng, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cười như không."Hoàng Phủ tiên sinh, nhớ uống từng ngụm từng ngụm nhé!"Tiểu thử thúi, xem anh còn dám phá...!Bưng tách trà lên, liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tách đến bên, uống mộtngụm lớn, sau đó nuốt xuống.Lãnh Tiểu Dã mở to mắt kinh ngạc, anh... anh thực sự dám uống sao?!Hoàng Phủ Diệu Dương liếc nhìn cô một cái, uống thêm một ngụm.Sau đó, lại một ngụm lớn....Nước trà trong tách dần cạn.Lãnh Tiểu Dã nhìn anh nuốt xuống, cổ họng cô cảm thấy không thoải mái.Đương nhiên Hứa Hạ không hề biết con gái mình đã bỏ thêm gia vị vào trà, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh hình như không phải là người Trung Quốc, cậu tới Bắc Kinh để làm ăn sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương nuốt ngụm trà cuối cùng xuống miệng, nâng tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cổ họng vì chất mặn mà không ngừng rát."Con tới đây tìm người!"Giọng nói của anh có chút khàn khàn.Uống cả một chén nước muối như vậy, dù là ai cũng sẽ không thoải mái.Huống ch, anh đi tàu xe mệt mỏi, không khí Bắc Kinh lại khô ráo, khiến anh có chút không khỏe.Nghe được giọng nói anh có chút thay đổi, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, trò đùa đã thành công, nhưng cô cũng không vui vẻ lắm.Hứa Hạ là người nhiệt tình, nghe Hoàng Phủ Diệu Dương nói tìm người, bà chẳng ngượng ngùng gì, chủ động giúp đỡ, "không biết cậu muốn tìm ai, tôi có quen biết rất nhiều người ở Bắc Kinh, nói khôngchừng có thể giúp đỡ cậu một phen."Lãnh Tiểu Dã ho nhẹ một tiếng, đặt quả táo đã gọt vỏ xong vào đĩa trái cây, giơ dao lên, cô chặt đứt quả táo thành hai nữa.Tên khốn kiếp này, nếu anh dám nói ra tên cô, cô sẽ chặt đứt anh!Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn dao gọt trái cây, nghiêng người nói, "Con đã có manh mối rồi, tạm thời không cần làm phiền cô đâu."Hứa Hạ gật đầu, "Hi vọng cậu sẽ sớm tìm được.""Cảm ơn cô." anh khách sao nói.đang nói, di động Hứa Hạ liền vang lên, lấy ra nhìn dẫy số hiển thị trên màn hình, bà áy náy cười với Hoàng Phủ Diệu Dương."Thực xin lỗi, tôi có điện thoại.""không sao, cô cứ tự nhiên đi ạ." Hoàng Phủ Diệu Dương nói."Tiểu Dã, con tiếp đãi Hoàng Phủ tiên sinh tốt một chút." Hứa Hạ cầm di động đi vào một căn phòng nhỏ, thuận tay đóng cửa lại.Lãnh Tiểu Dã nhìn mẹ mình, rồi liếc Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, "anh mau đi đi!""anh nhìn cô, bình tĩnh mở miệng, "Em tiễn tôi đi."cô khinh thường, "Nằm mơ."anh nhún vai một cái, "Vậy tôi ở đây ăn cơm luôn.""anh..." Lãnh Tiểu Dã chán nản, "anh không biết như vậy rất quá đáng sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, nhìn cô, "Vậy còn em, sao đi mà không tạm biệt tôi?"Lãnh Tiểu Dã hừ nhẹ, "Nếu nói cho anh biết, anh sẽ để tôi đi sao?"anh nhíu mày, "Em không hỏi, sao biết tôi không cho?"cô trừng mắt, "Vì tôi biết, có hỏi cũng như không."anh nhìn mặt cô chăm chú, nhớ tới tờ giấy kia, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi."Tiểu Dã, thực ra tôi... Khụ... Tôi chưa từng xem em như Arthur, cũng không phải Tiểu Tuyết..." anhđưa tay ra nắm lấy tay cô, không khống chế được ho khan hai tiếng, "Nếu lúc trước tôi không đối xử tốt với em, tôi... Khụ khụ... Tôi xin lỗi, thực sự rất xin lối em!"Nghe được anh nói xin lỗi, lông mày Lãnh Tiểu Dã liền nhảy dựng.anh nói, "xin lỗi"?!một người đàn ông kiêu ngạo, ngang ngược, thế mà lại nói "xin lỗi" với cô?!Tiếng cửa mở từ căn phòng nhỏ vang lên, cô vội vàng rút tay ra.Hứa Hạ đi ra, áy náy ngồi vào chỗ cũ, "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh đừng để ý.""không sao." Hoàng Phủ Diệu Dương nói.Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng dậy, "Hoàng Phủ tiên sinh nói có việc, muốn đi rồi.""Gấp vậy sao?" Hứa Hạ nâng tay xem đồng hồ, "Tôi còn định mời cậu ở lại dùng bữa tối chung luôn!"Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Chuyện này... không sao chứ?"Hứa hạ mở miệng nói, "Có gì đâu, ăn lẩu nhiều người mới vui chứ, cũng không biết cậu đây có ăn quen không...""Mẹ, người ta lúc nào cũng ăn cơm tay, làm sao mà ăn lẩu được!" Lãnh Tiểu Dã nói xong, liền cau mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hơn nữa, người ta còn có việc... Đúng không, Hoàng Phủ tiên sinh!"cô cắn răng nói bốn chứ "Hoàng Phủ tiên sinh", chứng tỏ cô đang rất tức giận.
Nuốt ngụm trà trong miệng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười vui vẻ.
Trong mắt hiện lên hai chữ rõ ràng —— đáng đời!
"Hoàng Phủ tiên sinh, nước trà thế nào?" Hứa Hạ cười hỏi.
Hoàng Phủ Diệu Dương ho nhẹ, "Vô cùng... Đặc biệt."
Hứa Hạ chỉ nghĩ rằng anh rất thích, liền nhiệt tình giới thiệu, "Lúc trước tôi đi diễn ở miền Nam, một sư phụ về trà đã nói cho tôi biết, loại trà này phải uống ba ngụm mới cảm giác được hương vị của nó, cậu mau thử xem.
không hổ là mẹ ruột.
Hà....!
Lãnh Tiểu Dã cười to trong lòng, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cười như không.
"Hoàng Phủ tiên sinh, nhớ uống từng ngụm từng ngụm nhé!"
Tiểu thử thúi, xem anh còn dám phá...!
Bưng tách trà lên, liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tách đến bên, uống mộtngụm lớn, sau đó nuốt xuống.
Lãnh Tiểu Dã mở to mắt kinh ngạc, anh... anh thực sự dám uống sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương liếc nhìn cô một cái, uống thêm một ngụm.
Sau đó, lại một ngụm lớn.
...
Nước trà trong tách dần cạn.
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh nuốt xuống, cổ họng cô cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên Hứa Hạ không hề biết con gái mình đã bỏ thêm gia vị vào trà, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh hình như không phải là người Trung Quốc, cậu tới Bắc Kinh để làm ăn sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nuốt ngụm trà cuối cùng xuống miệng, nâng tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cổ họng vì chất mặn mà không ngừng rát.
"Con tới đây tìm người!"
Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Uống cả một chén nước muối như vậy, dù là ai cũng sẽ không thoải mái.
Huống ch, anh đi tàu xe mệt mỏi, không khí Bắc Kinh lại khô ráo, khiến anh có chút không khỏe.
Nghe được giọng nói anh có chút thay đổi, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, trò đùa đã thành công, nhưng cô cũng không vui vẻ lắm.
Hứa Hạ là người nhiệt tình, nghe Hoàng Phủ Diệu Dương nói tìm người, bà chẳng ngượng ngùng gì, chủ động giúp đỡ, "không biết cậu muốn tìm ai, tôi có quen biết rất nhiều người ở Bắc Kinh, nói khôngchừng có thể giúp đỡ cậu một phen."
Lãnh Tiểu Dã ho nhẹ một tiếng, đặt quả táo đã gọt vỏ xong vào đĩa trái cây, giơ dao lên, cô chặt đứt quả táo thành hai nữa.
Tên khốn kiếp này, nếu anh dám nói ra tên cô, cô sẽ chặt đứt anh!
Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn dao gọt trái cây, nghiêng người nói, "Con đã có manh mối rồi, tạm thời không cần làm phiền cô đâu."
Hứa Hạ gật đầu, "Hi vọng cậu sẽ sớm tìm được."
"Cảm ơn cô." anh khách sao nói.
đang nói, di động Hứa Hạ liền vang lên, lấy ra nhìn dẫy số hiển thị trên màn hình, bà áy náy cười với Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Thực xin lỗi, tôi có điện thoại."
"không sao, cô cứ tự nhiên đi ạ." Hoàng Phủ Diệu Dương nói.
"Tiểu Dã, con tiếp đãi Hoàng Phủ tiên sinh tốt một chút." Hứa Hạ cầm di động đi vào một căn phòng nhỏ, thuận tay đóng cửa lại.
Lãnh Tiểu Dã nhìn mẹ mình, rồi liếc Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, "anh mau đi đi!""
anh nhìn cô, bình tĩnh mở miệng, "Em tiễn tôi đi."
cô khinh thường, "Nằm mơ."
anh nhún vai một cái, "Vậy tôi ở đây ăn cơm luôn."
"anh..." Lãnh Tiểu Dã chán nản, "anh không biết như vậy rất quá đáng sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, nhìn cô, "Vậy còn em, sao đi mà không tạm biệt tôi?"
Lãnh Tiểu Dã hừ nhẹ, "Nếu nói cho anh biết, anh sẽ để tôi đi sao?"
anh nhíu mày, "Em không hỏi, sao biết tôi không cho?"
cô trừng mắt, "Vì tôi biết, có hỏi cũng như không."
anh nhìn mặt cô chăm chú, nhớ tới tờ giấy kia, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi.
"Tiểu Dã, thực ra tôi... Khụ... Tôi chưa từng xem em như Arthur, cũng không phải Tiểu Tuyết..." anhđưa tay ra nắm lấy tay cô, không khống chế được ho khan hai tiếng, "Nếu lúc trước tôi không đối xử tốt với em, tôi... Khụ khụ... Tôi xin lỗi, thực sự rất xin lối em!"
Nghe được anh nói xin lỗi, lông mày Lãnh Tiểu Dã liền nhảy dựng.
anh nói, "xin lỗi"?!
một người đàn ông kiêu ngạo, ngang ngược, thế mà lại nói "xin lỗi" với cô?!
Tiếng cửa mở từ căn phòng nhỏ vang lên, cô vội vàng rút tay ra.
Hứa Hạ đi ra, áy náy ngồi vào chỗ cũ, "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh đừng để ý."
"không sao." Hoàng Phủ Diệu Dương nói.
Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng dậy, "Hoàng Phủ tiên sinh nói có việc, muốn đi rồi."
"Gấp vậy sao?" Hứa Hạ nâng tay xem đồng hồ, "Tôi còn định mời cậu ở lại dùng bữa tối chung luôn!"
Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Chuyện này... không sao chứ?"
Hứa hạ mở miệng nói, "Có gì đâu, ăn lẩu nhiều người mới vui chứ, cũng không biết cậu đây có ăn quen không..."
"Mẹ, người ta lúc nào cũng ăn cơm tay, làm sao mà ăn lẩu được!" Lãnh Tiểu Dã nói xong, liền cau mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hơn nữa, người ta còn có việc... Đúng không, Hoàng Phủ tiên sinh!"
cô cắn răng nói bốn chứ "Hoàng Phủ tiên sinh", chứng tỏ cô đang rất tức giận.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Nuốt ngụm trà trong miệng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười vui vẻ.Trong mắt hiện lên hai chữ rõ ràng —— đáng đời!"Hoàng Phủ tiên sinh, nước trà thế nào?" Hứa Hạ cười hỏi.Hoàng Phủ Diệu Dương ho nhẹ, "Vô cùng... Đặc biệt."Hứa Hạ chỉ nghĩ rằng anh rất thích, liền nhiệt tình giới thiệu, "Lúc trước tôi đi diễn ở miền Nam, một sư phụ về trà đã nói cho tôi biết, loại trà này phải uống ba ngụm mới cảm giác được hương vị của nó, cậu mau thử xem.không hổ là mẹ ruột.Hà....!Lãnh Tiểu Dã cười to trong lòng, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cười như không."Hoàng Phủ tiên sinh, nhớ uống từng ngụm từng ngụm nhé!"Tiểu thử thúi, xem anh còn dám phá...!Bưng tách trà lên, liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tách đến bên, uống mộtngụm lớn, sau đó nuốt xuống.Lãnh Tiểu Dã mở to mắt kinh ngạc, anh... anh thực sự dám uống sao?!Hoàng Phủ Diệu Dương liếc nhìn cô một cái, uống thêm một ngụm.Sau đó, lại một ngụm lớn....Nước trà trong tách dần cạn.Lãnh Tiểu Dã nhìn anh nuốt xuống, cổ họng cô cảm thấy không thoải mái.Đương nhiên Hứa Hạ không hề biết con gái mình đã bỏ thêm gia vị vào trà, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh hình như không phải là người Trung Quốc, cậu tới Bắc Kinh để làm ăn sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương nuốt ngụm trà cuối cùng xuống miệng, nâng tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cổ họng vì chất mặn mà không ngừng rát."Con tới đây tìm người!"Giọng nói của anh có chút khàn khàn.Uống cả một chén nước muối như vậy, dù là ai cũng sẽ không thoải mái.Huống ch, anh đi tàu xe mệt mỏi, không khí Bắc Kinh lại khô ráo, khiến anh có chút không khỏe.Nghe được giọng nói anh có chút thay đổi, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, trò đùa đã thành công, nhưng cô cũng không vui vẻ lắm.Hứa Hạ là người nhiệt tình, nghe Hoàng Phủ Diệu Dương nói tìm người, bà chẳng ngượng ngùng gì, chủ động giúp đỡ, "không biết cậu muốn tìm ai, tôi có quen biết rất nhiều người ở Bắc Kinh, nói khôngchừng có thể giúp đỡ cậu một phen."Lãnh Tiểu Dã ho nhẹ một tiếng, đặt quả táo đã gọt vỏ xong vào đĩa trái cây, giơ dao lên, cô chặt đứt quả táo thành hai nữa.Tên khốn kiếp này, nếu anh dám nói ra tên cô, cô sẽ chặt đứt anh!Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn dao gọt trái cây, nghiêng người nói, "Con đã có manh mối rồi, tạm thời không cần làm phiền cô đâu."Hứa Hạ gật đầu, "Hi vọng cậu sẽ sớm tìm được.""Cảm ơn cô." anh khách sao nói.đang nói, di động Hứa Hạ liền vang lên, lấy ra nhìn dẫy số hiển thị trên màn hình, bà áy náy cười với Hoàng Phủ Diệu Dương."Thực xin lỗi, tôi có điện thoại.""không sao, cô cứ tự nhiên đi ạ." Hoàng Phủ Diệu Dương nói."Tiểu Dã, con tiếp đãi Hoàng Phủ tiên sinh tốt một chút." Hứa Hạ cầm di động đi vào một căn phòng nhỏ, thuận tay đóng cửa lại.Lãnh Tiểu Dã nhìn mẹ mình, rồi liếc Hoàng Phủ Diệu Dương một cái, "anh mau đi đi!""anh nhìn cô, bình tĩnh mở miệng, "Em tiễn tôi đi."cô khinh thường, "Nằm mơ."anh nhún vai một cái, "Vậy tôi ở đây ăn cơm luôn.""anh..." Lãnh Tiểu Dã chán nản, "anh không biết như vậy rất quá đáng sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, nhìn cô, "Vậy còn em, sao đi mà không tạm biệt tôi?"Lãnh Tiểu Dã hừ nhẹ, "Nếu nói cho anh biết, anh sẽ để tôi đi sao?"anh nhíu mày, "Em không hỏi, sao biết tôi không cho?"cô trừng mắt, "Vì tôi biết, có hỏi cũng như không."anh nhìn mặt cô chăm chú, nhớ tới tờ giấy kia, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi."Tiểu Dã, thực ra tôi... Khụ... Tôi chưa từng xem em như Arthur, cũng không phải Tiểu Tuyết..." anhđưa tay ra nắm lấy tay cô, không khống chế được ho khan hai tiếng, "Nếu lúc trước tôi không đối xử tốt với em, tôi... Khụ khụ... Tôi xin lỗi, thực sự rất xin lối em!"Nghe được anh nói xin lỗi, lông mày Lãnh Tiểu Dã liền nhảy dựng.anh nói, "xin lỗi"?!một người đàn ông kiêu ngạo, ngang ngược, thế mà lại nói "xin lỗi" với cô?!Tiếng cửa mở từ căn phòng nhỏ vang lên, cô vội vàng rút tay ra.Hứa Hạ đi ra, áy náy ngồi vào chỗ cũ, "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh đừng để ý.""không sao." Hoàng Phủ Diệu Dương nói.Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng dậy, "Hoàng Phủ tiên sinh nói có việc, muốn đi rồi.""Gấp vậy sao?" Hứa Hạ nâng tay xem đồng hồ, "Tôi còn định mời cậu ở lại dùng bữa tối chung luôn!"Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Chuyện này... không sao chứ?"Hứa hạ mở miệng nói, "Có gì đâu, ăn lẩu nhiều người mới vui chứ, cũng không biết cậu đây có ăn quen không...""Mẹ, người ta lúc nào cũng ăn cơm tay, làm sao mà ăn lẩu được!" Lãnh Tiểu Dã nói xong, liền cau mày nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hơn nữa, người ta còn có việc... Đúng không, Hoàng Phủ tiên sinh!"cô cắn răng nói bốn chứ "Hoàng Phủ tiên sinh", chứng tỏ cô đang rất tức giận.