Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 288
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Hít sâu một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương kìm nén cơn giận, tạm biết Hứa Hạ, anh xoay người đi vào lề đường cho người đi bộ.Lão quản gia vội vàng đi tới cạnh anh, "Bá tước tiên sinh, ngài không thể làm vậy với tiểu thư được, nếu không mọi chuyện sẽ không được như ý..."Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, quay mặt lại, nhíu mày nhìn lão, rống giận."Tôi lấy lòng mẹ cô ấy, nghĩ mọi cách để đến được đây, tôi giả như không quen biết cô ấy..." Yết hầu lại phát rát, anh không khống chế được ho khan, một lúc lâu sau mới dứt, "cô ấy cho tôi tách trà chẳng khác gì nước biển, nhưng tôi uống không dư một giọt, tôi khép nép nói "xin lỗi" với cô ấy, ông còn muốn tôi làm gì nữa đây?"Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần anh trêu chọc người khác, anh cũng chưa từng mềm lòng với ai, chưa từng nóimột câu xin lỗi, nhận lỗi, cũng chẳng ăn nói khép nép với người nào cả.Cho dù là mẹ anh, anh cũng chừa từng đối xử như vậy, nhưng với cô thì khác, nói một câu "xin lỗi" với cô... Là anh đã buông xuôi tất cả rồi.Nhưng cô cũng có cảm kích gì đâu!Lão quản gia cúi đầu xuống, không nói được gì.Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, lão biết, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương làm chuyện này.Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, lão đã nhìn ra được, Lãnh Tiểu Dã khôngphải là cô gái dễ dàng khuất phục.Tính cách hai người đều mạnh mẽ như nhau, ai thắng ai thua cũng không rõ, tình huống này đúng là làm khó người khác.Quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lẽo đi ra ngoài, đi nhanh qua đường, ngồi vào ghế au.Xoa bóp yết hầu, anh mở miệng."Trong vòng 2 ngày, tôi muốn mang cô ấy về nước."Lão quản gia đưa cho anh một chai nước suối, vẻ mặt lúng túng, "Bá tước tiên sinh, chuyện này..."Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, sắc mặt nặng nề, "Mặc kệ ông dùng cách gì, nói chung, ông phải mang được cô ấy đi, nếu ông không làm được, tôi sẽ tự ra tay!"anh tự mình làm?Dựa vào tính cách của anh, không biết anh còn sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.Quản gia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đáp ứng, "Vâng, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi sẽ nghĩ cách.""Lái xe!"Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.
Hít sâu một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương kìm nén cơn giận, tạm biết Hứa Hạ, anh xoay người đi vào lề đường cho người đi bộ.
Lão quản gia vội vàng đi tới cạnh anh, "Bá tước tiên sinh, ngài không thể làm vậy với tiểu thư được, nếu không mọi chuyện sẽ không được như ý..."
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, quay mặt lại, nhíu mày nhìn lão, rống giận.
"Tôi lấy lòng mẹ cô ấy, nghĩ mọi cách để đến được đây, tôi giả như không quen biết cô ấy..." Yết hầu lại phát rát, anh không khống chế được ho khan, một lúc lâu sau mới dứt, "cô ấy cho tôi tách trà chẳng khác gì nước biển, nhưng tôi uống không dư một giọt, tôi khép nép nói "xin lỗi" với cô ấy, ông còn muốn tôi làm gì nữa đây?"
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần anh trêu chọc người khác, anh cũng chưa từng mềm lòng với ai, chưa từng nóimột câu xin lỗi, nhận lỗi, cũng chẳng ăn nói khép nép với người nào cả.
Cho dù là mẹ anh, anh cũng chừa từng đối xử như vậy, nhưng với cô thì khác, nói một câu "xin lỗi" với cô... Là anh đã buông xuôi tất cả rồi.
Nhưng cô cũng có cảm kích gì đâu!
Lão quản gia cúi đầu xuống, không nói được gì.
Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, lão biết, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương làm chuyện này.
Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, lão đã nhìn ra được, Lãnh Tiểu Dã khôngphải là cô gái dễ dàng khuất phục.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ như nhau, ai thắng ai thua cũng không rõ, tình huống này đúng là làm khó người khác.
Quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lẽo đi ra ngoài, đi nhanh qua đường, ngồi vào ghế au.
Xoa bóp yết hầu, anh mở miệng.
"Trong vòng 2 ngày, tôi muốn mang cô ấy về nước."
Lão quản gia đưa cho anh một chai nước suối, vẻ mặt lúng túng, "Bá tước tiên sinh, chuyện này..."
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, sắc mặt nặng nề, "Mặc kệ ông dùng cách gì, nói chung, ông phải mang được cô ấy đi, nếu ông không làm được, tôi sẽ tự ra tay!"
anh tự mình làm?
Dựa vào tính cách của anh, không biết anh còn sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.
Quản gia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đáp ứng, "Vâng, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi sẽ nghĩ cách."
"Lái xe!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Hít sâu một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương kìm nén cơn giận, tạm biết Hứa Hạ, anh xoay người đi vào lề đường cho người đi bộ.Lão quản gia vội vàng đi tới cạnh anh, "Bá tước tiên sinh, ngài không thể làm vậy với tiểu thư được, nếu không mọi chuyện sẽ không được như ý..."Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, quay mặt lại, nhíu mày nhìn lão, rống giận."Tôi lấy lòng mẹ cô ấy, nghĩ mọi cách để đến được đây, tôi giả như không quen biết cô ấy..." Yết hầu lại phát rát, anh không khống chế được ho khan, một lúc lâu sau mới dứt, "cô ấy cho tôi tách trà chẳng khác gì nước biển, nhưng tôi uống không dư một giọt, tôi khép nép nói "xin lỗi" với cô ấy, ông còn muốn tôi làm gì nữa đây?"Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần anh trêu chọc người khác, anh cũng chưa từng mềm lòng với ai, chưa từng nóimột câu xin lỗi, nhận lỗi, cũng chẳng ăn nói khép nép với người nào cả.Cho dù là mẹ anh, anh cũng chừa từng đối xử như vậy, nhưng với cô thì khác, nói một câu "xin lỗi" với cô... Là anh đã buông xuôi tất cả rồi.Nhưng cô cũng có cảm kích gì đâu!Lão quản gia cúi đầu xuống, không nói được gì.Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, lão biết, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Diệu Dương làm chuyện này.Nhưng người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc, lão đã nhìn ra được, Lãnh Tiểu Dã khôngphải là cô gái dễ dàng khuất phục.Tính cách hai người đều mạnh mẽ như nhau, ai thắng ai thua cũng không rõ, tình huống này đúng là làm khó người khác.Quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lẽo đi ra ngoài, đi nhanh qua đường, ngồi vào ghế au.Xoa bóp yết hầu, anh mở miệng."Trong vòng 2 ngày, tôi muốn mang cô ấy về nước."Lão quản gia đưa cho anh một chai nước suối, vẻ mặt lúng túng, "Bá tước tiên sinh, chuyện này..."Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, sắc mặt nặng nề, "Mặc kệ ông dùng cách gì, nói chung, ông phải mang được cô ấy đi, nếu ông không làm được, tôi sẽ tự ra tay!"anh tự mình làm?Dựa vào tính cách của anh, không biết anh còn sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.Quản gia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đáp ứng, "Vâng, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi sẽ nghĩ cách.""Lái xe!"Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.