Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 290
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã quét mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe sau đuôi, cô khẽ giơ môi cười.Đây là Bắc Kinh, nơi nào có đèn đỏ, nơi đó có công an... Phố lớn ngõ nhỏ cô đều nắm trong tay khôngthể đi lạc được.Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn theo dỗi cô sao, nằm mơ!"Mẹ, mẹ đã cài dây an toàn chưa?""Ừ."Hứa Hạ vừa lên tiếng, Lãnh Tiểu Dã đạp chân ga.Vốn đang đi thẳng, cô đột nhiên đi tới ngã tư đường, quẹo trái, quay đầu chạy ngược vào dòng xe.cô là ngựa quen đường cũ, bọn cận vệ không phản ứng kịp, lại phải dừng ở đèn đỏ.Cận vệ nhíu mày, gọi cho quản gia."Thực xin lỗi, ngài quản gia, chúng tôi đã mất dấu rồi!""cô ấy ở đâu?"Đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương quát hỏi."Quay đầu xe trên đường lớn, chạy về phía Nam rồi." Cận vệ đáp.Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần, nhìn bản đồ GPS trước mặt, gõ hai cái, lập tức dùng ngón tay chỉ vào ngã tư."Chạy qua."Tài xế nghe theo, chiếc xe Mercedes màu đen lái tới ngã tư, chỉ thấy một chiếc Jeep màu đỏ lái trênđường cái.Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhận ra bảng số xe, "Đuổi theo!"Tài xế tăng tốc quẹo phải, Mercedes màu đen nhanh chóng lao theo xe Lãnh Tiểu Dã.Trong xe Jeep.Lãnh Tiểu Dã chạy chậm lại, "Mẹ, mẹ vài cái tên Hoàng Phủ kia... Quen nhau thế nào vậy?"Hứa Hạ dựa lưng vào ghế, "Mẹ từng gặp cậu ta ở buổi đấu giá, sau đó lúc gần tới nhà, xe cậu ta lại va chạm vào xe mẹ một cái..."Quét mắt nhìn kính chiếu hậu, phát hiện một chiếc xe màu đen đang nhanh chóng tiến tới gần, Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, "anh ta lái xe gì?""Hình như là Benz, màu đen, mẹ cũng không nhìn kỹ nữa." Hứa Hạ cúi đầu nhấn điện thoại, "Để mẹ gọi cho ba con, xem ông ấy đang ở đâu!"Màu đen? Benz?!Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn chiếc Benz màu đen cách đó không xa, lông mày nhảy dựng.Trong lòng lập tức khẳng định, đó nhất định là xe của Hoàng Phủ Diệu Dương -- Bình thường, chủ xe tuyệt đối không dám lái những chiếc xe thế này với tốc độ cao như vậy.Nhìn con đường trước mắt, lại quét mắt nhìn bản đồ, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi.Hoàng Phủ Diệu Dương, trận này tôi làm chủ.Đây là địa bản của tôi, là hổ phải cho tôi nằm, là rồng phải chô tôi bay!Lái xe qua tuyến bên phái, cô mở đèn xi nhan lên, trực tiếp lái ra đường chính.Mercesdes phía sau lập tức đuổi theo.Lãnh Tiểu Dã không né tránh, khoonh nhanh không chậm lái xe về phía trước
Lãnh Tiểu Dã quét mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe sau đuôi, cô khẽ giơ môi cười.
Đây là Bắc Kinh, nơi nào có đèn đỏ, nơi đó có công an... Phố lớn ngõ nhỏ cô đều nắm trong tay khôngthể đi lạc được.
Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn theo dỗi cô sao, nằm mơ!
"Mẹ, mẹ đã cài dây an toàn chưa?"
"Ừ."
Hứa Hạ vừa lên tiếng, Lãnh Tiểu Dã đạp chân ga.
Vốn đang đi thẳng, cô đột nhiên đi tới ngã tư đường, quẹo trái, quay đầu chạy ngược vào dòng xe.
cô là ngựa quen đường cũ, bọn cận vệ không phản ứng kịp, lại phải dừng ở đèn đỏ.
Cận vệ nhíu mày, gọi cho quản gia.
"Thực xin lỗi, ngài quản gia, chúng tôi đã mất dấu rồi!"
"cô ấy ở đâu?"
Đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương quát hỏi.
"Quay đầu xe trên đường lớn, chạy về phía Nam rồi." Cận vệ đáp.
Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần, nhìn bản đồ GPS trước mặt, gõ hai cái, lập tức dùng ngón tay chỉ vào ngã tư.
"Chạy qua."
Tài xế nghe theo, chiếc xe Mercedes màu đen lái tới ngã tư, chỉ thấy một chiếc Jeep màu đỏ lái trênđường cái.
Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhận ra bảng số xe, "Đuổi theo!"
Tài xế tăng tốc quẹo phải, Mercedes màu đen nhanh chóng lao theo xe Lãnh Tiểu Dã.
Trong xe Jeep.
Lãnh Tiểu Dã chạy chậm lại, "Mẹ, mẹ vài cái tên Hoàng Phủ kia... Quen nhau thế nào vậy?"
Hứa Hạ dựa lưng vào ghế, "Mẹ từng gặp cậu ta ở buổi đấu giá, sau đó lúc gần tới nhà, xe cậu ta lại va chạm vào xe mẹ một cái..."
Quét mắt nhìn kính chiếu hậu, phát hiện một chiếc xe màu đen đang nhanh chóng tiến tới gần, Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, "anh ta lái xe gì?"
"Hình như là Benz, màu đen, mẹ cũng không nhìn kỹ nữa." Hứa Hạ cúi đầu nhấn điện thoại, "Để mẹ gọi cho ba con, xem ông ấy đang ở đâu!"
Màu đen? Benz?!
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn chiếc Benz màu đen cách đó không xa, lông mày nhảy dựng.
Trong lòng lập tức khẳng định, đó nhất định là xe của Hoàng Phủ Diệu Dương -- Bình thường, chủ xe tuyệt đối không dám lái những chiếc xe thế này với tốc độ cao như vậy.
Nhìn con đường trước mắt, lại quét mắt nhìn bản đồ, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi.
Hoàng Phủ Diệu Dương, trận này tôi làm chủ.
Đây là địa bản của tôi, là hổ phải cho tôi nằm, là rồng phải chô tôi bay!
Lái xe qua tuyến bên phái, cô mở đèn xi nhan lên, trực tiếp lái ra đường chính.
Mercesdes phía sau lập tức đuổi theo.
Lãnh Tiểu Dã không né tránh, khoonh nhanh không chậm lái xe về phía trước
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Lãnh Tiểu Dã quét mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe sau đuôi, cô khẽ giơ môi cười.Đây là Bắc Kinh, nơi nào có đèn đỏ, nơi đó có công an... Phố lớn ngõ nhỏ cô đều nắm trong tay khôngthể đi lạc được.Chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn theo dỗi cô sao, nằm mơ!"Mẹ, mẹ đã cài dây an toàn chưa?""Ừ."Hứa Hạ vừa lên tiếng, Lãnh Tiểu Dã đạp chân ga.Vốn đang đi thẳng, cô đột nhiên đi tới ngã tư đường, quẹo trái, quay đầu chạy ngược vào dòng xe.cô là ngựa quen đường cũ, bọn cận vệ không phản ứng kịp, lại phải dừng ở đèn đỏ.Cận vệ nhíu mày, gọi cho quản gia."Thực xin lỗi, ngài quản gia, chúng tôi đã mất dấu rồi!""cô ấy ở đâu?"Đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương quát hỏi."Quay đầu xe trên đường lớn, chạy về phía Nam rồi." Cận vệ đáp.Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần, nhìn bản đồ GPS trước mặt, gõ hai cái, lập tức dùng ngón tay chỉ vào ngã tư."Chạy qua."Tài xế nghe theo, chiếc xe Mercedes màu đen lái tới ngã tư, chỉ thấy một chiếc Jeep màu đỏ lái trênđường cái.Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhận ra bảng số xe, "Đuổi theo!"Tài xế tăng tốc quẹo phải, Mercedes màu đen nhanh chóng lao theo xe Lãnh Tiểu Dã.Trong xe Jeep.Lãnh Tiểu Dã chạy chậm lại, "Mẹ, mẹ vài cái tên Hoàng Phủ kia... Quen nhau thế nào vậy?"Hứa Hạ dựa lưng vào ghế, "Mẹ từng gặp cậu ta ở buổi đấu giá, sau đó lúc gần tới nhà, xe cậu ta lại va chạm vào xe mẹ một cái..."Quét mắt nhìn kính chiếu hậu, phát hiện một chiếc xe màu đen đang nhanh chóng tiến tới gần, Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, "anh ta lái xe gì?""Hình như là Benz, màu đen, mẹ cũng không nhìn kỹ nữa." Hứa Hạ cúi đầu nhấn điện thoại, "Để mẹ gọi cho ba con, xem ông ấy đang ở đâu!"Màu đen? Benz?!Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn chiếc Benz màu đen cách đó không xa, lông mày nhảy dựng.Trong lòng lập tức khẳng định, đó nhất định là xe của Hoàng Phủ Diệu Dương -- Bình thường, chủ xe tuyệt đối không dám lái những chiếc xe thế này với tốc độ cao như vậy.Nhìn con đường trước mắt, lại quét mắt nhìn bản đồ, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi.Hoàng Phủ Diệu Dương, trận này tôi làm chủ.Đây là địa bản của tôi, là hổ phải cho tôi nằm, là rồng phải chô tôi bay!Lái xe qua tuyến bên phái, cô mở đèn xi nhan lên, trực tiếp lái ra đường chính.Mercesdes phía sau lập tức đuổi theo.Lãnh Tiểu Dã không né tránh, khoonh nhanh không chậm lái xe về phía trước