Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…

Chương 306

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… đi tới sườn núi cây cỏ, Lãnh Tử Duệ đưa tay kéo cô lên từ mặt đất, khoác áo khoác trong tay lên người cô, "Vậy thì khỏi cần lý trí, theo cảm giác đi!""Theo cảm giác đi?!" Lãnh Tiểu Dã bĩu miệng nhỏ, "Ba, con không hiểu."Lãnh Tử Duệ ôm bả vai của cô, đỡ cô đi xuống dưới cây cỏ, "Con không rõ ràng, là bởi vì cảm giác của con còn chưa mãnh liệt, đợi đến lúc cảm giác của con đầy đủ để đè nén lý trí xuống, con sẽ hiểu.”"Cái kia... Là điên cuồng sao?"“Ừ, có thể nói như vậy.""Ba, vậy ba điên cuồng quá sao?""Đương nhiên!" Bàn tay to lớn của Lãnh Tử Duệ vỗ vỗ trên bờ vai cô, "Thời điểm nói yêu đường với mẹ con, mẹcon có chuyện, ta không để ý kỷ luật lén lút chạy đến Hồng Kông cứu bà... Đủ điên cuồng chứ?!"Lãnh Tiểu Dã dừng bước lại, không dám tin nhìn ông."Sức mạnh của ái tình có thể mạnh mẽ như vậy sao?"Nhà cô ba cô hiểu rõ nhất, nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng là một người điển hình có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.Trong lòng của ông, kỷ luật quân đối tuyệt đối là không cho chà đạp, dĩ nhiên ông sẽ không để ý những thứ này mà lén lút chạy đi Hồng Kông?!Lãnh Tử Duệ cười rộ lên, "Nha đầu Dã, sau đó con sẽ rõ ràng, yêu là thứ... Mạnh mẽ nhất trên thế giới này."Đưa cô đến bên ngoài cửa ký túc xa, Lãnh Tử Duệ đưa tay cầm qua kính viễn vọng trong tay cô."Ngủ một giấc thật ngon, mai ba làm thỏ nướng cho.""Ba!" Lãnh Tiểu Dã đứng ở trên bậc thang quay mặt sang, "Tiểu Ninh muốn tới một học viên y ở Thượng Hải nghiên cứu để hoàn thành bài học, bạn muốn cho con đi Thượng Hải cùng bản mấy ngày, được không?"Lãnh Tử Duệ cười dùng bàn tay lớn đỡ lấy hai cánh tay của cô, "Con bây giờ đã lớn rồi, có quyền tự mình quyết định."một lời hai ý nghĩa, tin tưởng, thông minh của ông con gái nghe hiểu được.Lãnh Tiểu Dã ánh mắt hơi động, sau đó liền vung khóe môi lên."Cảm ơn ba ba.""đi thôi!"Lãnh Tử Duệ thu cánh tay về, cằm dương dương tự đắc.Đỡ lấy bờ vai của ông, Lãnh Tiểu Dã lại gần trên mặt ông hôn một cái, nói một tiếng ngủ ngon lúc này mới xoay người đi vào cửa phòng.Nhìn cô đóng kỹ cửa, Lãnh Tử Duệ xoay người, chưa trở về bộ chỉ huy, mà là một lần nữa đi tới sườn núi cây cỏ, cầm qua kính viễn vọng nhìn về hướng vừa nãy Lãnh Tiểu Dã nhìn một chút.Sau đó liền nhanh chân đi xuống dưới sườn núi cây cỏ, tiến vào rừng cây.Lấy điện thoại di động ra, ông cẩn thận mà tiến lên quan sát.Rất nhanh, ông liền phát hiện ra dấu giày da, cúi người xuống, lấy tay đo, dấu giày lớn nhỏ, khóe môi ông khẽ giương lên.

đi tới sườn núi cây cỏ, Lãnh Tử Duệ đưa tay kéo cô lên từ mặt đất, khoác áo khoác trong tay lên người cô, "Vậy thì khỏi cần lý trí, theo cảm giác đi!"

"Theo cảm giác đi?!" Lãnh Tiểu Dã bĩu miệng nhỏ, "Ba, con không hiểu."

Lãnh Tử Duệ ôm bả vai của cô, đỡ cô đi xuống dưới cây cỏ, "Con không rõ ràng, là bởi vì cảm giác của con còn chưa mãnh liệt, đợi đến lúc cảm giác của con đầy đủ để đè nén lý trí xuống, con sẽ hiểu.”

"Cái kia... Là điên cuồng sao?"

“Ừ, có thể nói như vậy."

"Ba, vậy ba điên cuồng quá sao?"

"Đương nhiên!" Bàn tay to lớn của Lãnh Tử Duệ vỗ vỗ trên bờ vai cô, "Thời điểm nói yêu đường với mẹ con, mẹcon có chuyện, ta không để ý kỷ luật lén lút chạy đến Hồng Kông cứu bà... Đủ điên cuồng chứ?!"

Lãnh Tiểu Dã dừng bước lại, không dám tin nhìn ông.

"Sức mạnh của ái tình có thể mạnh mẽ như vậy sao?"

Nhà cô ba cô hiểu rõ nhất, nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng là một người điển hình có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.

Trong lòng của ông, kỷ luật quân đối tuyệt đối là không cho chà đạp, dĩ nhiên ông sẽ không để ý những thứ này mà lén lút chạy đi Hồng Kông?!

Lãnh Tử Duệ cười rộ lên, "Nha đầu Dã, sau đó con sẽ rõ ràng, yêu là thứ... Mạnh mẽ nhất trên thế giới này."

Đưa cô đến bên ngoài cửa ký túc xa, Lãnh Tử Duệ đưa tay cầm qua kính viễn vọng trong tay cô.

"Ngủ một giấc thật ngon, mai ba làm thỏ nướng cho."

"Ba!" Lãnh Tiểu Dã đứng ở trên bậc thang quay mặt sang, "Tiểu Ninh muốn tới một học viên y ở Thượng Hải nghiên cứu để hoàn thành bài học, bạn muốn cho con đi Thượng Hải cùng bản mấy ngày, được không?"

Lãnh Tử Duệ cười dùng bàn tay lớn đỡ lấy hai cánh tay của cô, "Con bây giờ đã lớn rồi, có quyền tự mình quyết định."

một lời hai ý nghĩa, tin tưởng, thông minh của ông con gái nghe hiểu được.

Lãnh Tiểu Dã ánh mắt hơi động, sau đó liền vung khóe môi lên.

"Cảm ơn ba ba."

"đi thôi!"

Lãnh Tử Duệ thu cánh tay về, cằm dương dương tự đắc.

Đỡ lấy bờ vai của ông, Lãnh Tiểu Dã lại gần trên mặt ông hôn một cái, nói một tiếng ngủ ngon lúc này mới xoay người đi vào cửa phòng.

Nhìn cô đóng kỹ cửa, Lãnh Tử Duệ xoay người, chưa trở về bộ chỉ huy, mà là một lần nữa đi tới sườn núi cây cỏ, cầm qua kính viễn vọng nhìn về hướng vừa nãy Lãnh Tiểu Dã nhìn một chút.

Sau đó liền nhanh chân đi xuống dưới sườn núi cây cỏ, tiến vào rừng cây.

Lấy điện thoại di động ra, ông cẩn thận mà tiến lên quan sát.

Rất nhanh, ông liền phát hiện ra dấu giày da, cúi người xuống, lấy tay đo, dấu giày lớn nhỏ, khóe môi ông khẽ giương lên.

Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… đi tới sườn núi cây cỏ, Lãnh Tử Duệ đưa tay kéo cô lên từ mặt đất, khoác áo khoác trong tay lên người cô, "Vậy thì khỏi cần lý trí, theo cảm giác đi!""Theo cảm giác đi?!" Lãnh Tiểu Dã bĩu miệng nhỏ, "Ba, con không hiểu."Lãnh Tử Duệ ôm bả vai của cô, đỡ cô đi xuống dưới cây cỏ, "Con không rõ ràng, là bởi vì cảm giác của con còn chưa mãnh liệt, đợi đến lúc cảm giác của con đầy đủ để đè nén lý trí xuống, con sẽ hiểu.”"Cái kia... Là điên cuồng sao?"“Ừ, có thể nói như vậy.""Ba, vậy ba điên cuồng quá sao?""Đương nhiên!" Bàn tay to lớn của Lãnh Tử Duệ vỗ vỗ trên bờ vai cô, "Thời điểm nói yêu đường với mẹ con, mẹcon có chuyện, ta không để ý kỷ luật lén lút chạy đến Hồng Kông cứu bà... Đủ điên cuồng chứ?!"Lãnh Tiểu Dã dừng bước lại, không dám tin nhìn ông."Sức mạnh của ái tình có thể mạnh mẽ như vậy sao?"Nhà cô ba cô hiểu rõ nhất, nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng là một người điển hình có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.Trong lòng của ông, kỷ luật quân đối tuyệt đối là không cho chà đạp, dĩ nhiên ông sẽ không để ý những thứ này mà lén lút chạy đi Hồng Kông?!Lãnh Tử Duệ cười rộ lên, "Nha đầu Dã, sau đó con sẽ rõ ràng, yêu là thứ... Mạnh mẽ nhất trên thế giới này."Đưa cô đến bên ngoài cửa ký túc xa, Lãnh Tử Duệ đưa tay cầm qua kính viễn vọng trong tay cô."Ngủ một giấc thật ngon, mai ba làm thỏ nướng cho.""Ba!" Lãnh Tiểu Dã đứng ở trên bậc thang quay mặt sang, "Tiểu Ninh muốn tới một học viên y ở Thượng Hải nghiên cứu để hoàn thành bài học, bạn muốn cho con đi Thượng Hải cùng bản mấy ngày, được không?"Lãnh Tử Duệ cười dùng bàn tay lớn đỡ lấy hai cánh tay của cô, "Con bây giờ đã lớn rồi, có quyền tự mình quyết định."một lời hai ý nghĩa, tin tưởng, thông minh của ông con gái nghe hiểu được.Lãnh Tiểu Dã ánh mắt hơi động, sau đó liền vung khóe môi lên."Cảm ơn ba ba.""đi thôi!"Lãnh Tử Duệ thu cánh tay về, cằm dương dương tự đắc.Đỡ lấy bờ vai của ông, Lãnh Tiểu Dã lại gần trên mặt ông hôn một cái, nói một tiếng ngủ ngon lúc này mới xoay người đi vào cửa phòng.Nhìn cô đóng kỹ cửa, Lãnh Tử Duệ xoay người, chưa trở về bộ chỉ huy, mà là một lần nữa đi tới sườn núi cây cỏ, cầm qua kính viễn vọng nhìn về hướng vừa nãy Lãnh Tiểu Dã nhìn một chút.Sau đó liền nhanh chân đi xuống dưới sườn núi cây cỏ, tiến vào rừng cây.Lấy điện thoại di động ra, ông cẩn thận mà tiến lên quan sát.Rất nhanh, ông liền phát hiện ra dấu giày da, cúi người xuống, lấy tay đo, dấu giày lớn nhỏ, khóe môi ông khẽ giương lên.

Chương 306