Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 457: Em muốn vì anh mà sinh con sao ? (1)
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Editor: Vũ Cát Gia GiaHừ lạnh một tiếng, Liliane đem áo quân nhân cầm trong tay quăng thật mạnh ở trên cỏ.Lãnh Tiểu Dã liếc da thịt trắng như tuyết đang lộ ra ngoài của cô ta một cái, nhẹ nhàng nhíu mày.Con ngươi của Liliane nhìn cô chằm chằm, tay liền đưa tới tháo đai lưng ra.Ông quản gia nhìn tình hình này, khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã định mở miệng.không đợi ông ra tiếng, Lãnh Tiểu Dã đã muốn ngáp một cái."Phơi nắng đủ rồi!" Ngẩng mặt l*n đ*nh đầu nhìn xem mặt trời nắng chói chang, cô giống như tự nhủ nói, "Tôi về doanh trại trước."Làm cho Liliane xấu mặt trước mọi người đã đủ, còn chưa tính mặc kệ nói như thế nào Liliane cũng là thân phận công chúa, Lãnh Tiểu Dã cũng khôngmuốn làm quá phận, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Hoàng Phủ Diệu Dương.cô cố ý nói quay về doanh địa, chính là cho Liliane lưu lại chút mặt mũi, nếu cô ta là người thông minh thì nên hiểu chuyện một chút.Ông quản gia âm thầm thở nhẹ một hơi, lập tức liền ra lệnh mấy người lính."Quay về doanh địa!"Mấy người lại thổi mấy tiếng huýt sáo, đi phía sau theo Lãnh Tiểu Dã rời đi.Thấy Lãnh Tiểu Dã rời đi, một cái cô gái cùng đi với Liliane lập tức liền chạy tới giúp cô ta đem quần áo nhặt lên, khoác lên trên người.một tay đẩy cái cô bé kia ra, Liliane cắn răng nhìn Lãnh Tiểu Dã dần dần đi xa." Tiện nhân chết tiệt, một ngày nào đó tôi muốn tự tay giết cô ta!"Vừa nói, cô ta liền xoay người bước về hướng của máy bay trực thăng đang đậu ở địa phương kia."Trở về!"Mấy người hộ vệ vội vàng đi đến che chở cô ta đi về hướng máy bay trực thăng.Mấy cái quý tộc con cháu đi theo nhún nhún vai, cũng chỉ biết quay về máy bay riêng của mình mà trở về.Rất nhanh, mấy cái máy bay trực thăng liền trở về địa điểm xuất phát rời đi, thậm chí ngay cả doanh địa đều không có thu thập qua.Nhìn máy bay trực thăng cất cánh, nhóm đại binh chỉ là ngước mặt, ồn ào thét dài hu hu.Lãnh Tiểu Dã liền lấy ra chủy thủ cô chuẩn bị đi bờ sông muốn làm sạch mấy con mồi."Tiểu thư, việc này giao cho tôi đi!" Cái đại binh kia phía trước còn dạy cô nổ súng đi tới trước chủ động hướng cô đưa tay qua, "Này việc bẩn đó, chúng ta làm là được rồi.""Đúng vậy, tiểu thư, cô liền nghỉ ngơi cho khỏe đi." Xa xa một cái đại binh cười nói.So với mới gặp Lãnh Tiểu Dã thì lạnh lùng xa cách, vậy mà vừa thấy biểu hiện chiến thắng vừa rồi của Lãnh Tiểu Dã, mọi người chân chính phát ra sựtôn trọng từ trong nội tâm."Cám ơn!" Lãnh Tiểu Dã đem con mồi giao cho trước mặt cái kia đại binh trong tay, "Vậy làm phiền rồi!"cô cũng không có để ý nhóm đại binh lúc trước đối với cô khinh thường, Lãnh Tiểu Dã thích quân nhân, không phải bởi vì cô ba ba cùng anh trai đều là quân nhân, mà là bởi vì thích sự yêu ghét rõ ràng của bọn họ, đơn giản mà chân thật.Đợi cho hai cái đại binh đem gà rừng cùng thỏ hoang đi rửa sạch trở lại, mặt khác hai cái đại binh đã đem hố đất có thể nổi lửa làm lấy, Lãnh Tiểu Dã hay dùng nhặt củi được, phát lên một chút lửa trại đem hương liệu lúc trước cố ý lấy ra từ trong phòng bếp, đến tẩm gia vị trên người con mồi xong, bắt đầu nướng thịt.Thời điểm ánh mặt trời dần vơi, hai đạo thân ảnh trong rừng cũng là lần lượt chui ra.đi ở phía trước là sư tử Arthur, còn lại theo sát phía sau là bá tước đại nhân Hoàng Phủ Diệu Dương.không để ý đến Arthur, anh đi nhanh lên sườn núi, lập tức liền vọt tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã.Nghe được tiếng bước chân, Lãnh Tiểu Dã nghi hoặc đứng dậy."Hoàng Phủ Diệu Dương?!"Xông về phía trước, đỡ lấy cánh tay của cô , Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô từ trên xuống dưới,"Thế nào, không có bị thương chứ?""không có rồi!" Lãnh Tiểu Dã phản ánh lại, đoán được là có người gọi điện thoại thông báo cho anh, vội vàng cười lắc đầu, "Bất quá, anh quay về thậtđúng lúc, món ăn thôn quê của em cũng không sai biệt lắm muốn nướng xong rồi."
Editor:
Vũ Cát Gia Gia
Hừ lạnh một tiếng, Liliane đem áo quân nhân cầm trong tay quăng thật mạnh ở trên cỏ.
Lãnh Tiểu Dã liếc da thịt trắng như tuyết đang lộ ra ngoài của cô ta một cái, nhẹ nhàng nhíu mày.
Con ngươi của Liliane nhìn cô chằm chằm, tay liền đưa tới tháo đai lưng ra.
Ông quản gia nhìn tình hình này, khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã định mở miệng.
không đợi ông ra tiếng, Lãnh Tiểu Dã đã muốn ngáp một cái.
"Phơi nắng đủ rồi!" Ngẩng mặt l*n đ*nh đầu nhìn xem mặt trời nắng chói chang, cô giống như tự nhủ nói, "Tôi về doanh trại trước."
Làm cho Liliane xấu mặt trước mọi người đã đủ, còn chưa tính mặc kệ nói như thế nào Liliane cũng là thân phận công chúa, Lãnh Tiểu Dã cũng khôngmuốn làm quá phận, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Hoàng Phủ Diệu Dương.
cô cố ý nói quay về doanh địa, chính là cho Liliane lưu lại chút mặt mũi, nếu cô ta là người thông minh thì nên hiểu chuyện một chút.
Ông quản gia âm thầm thở nhẹ một hơi, lập tức liền ra lệnh mấy người lính.
"Quay về doanh địa!"
Mấy người lại thổi mấy tiếng huýt sáo, đi phía sau theo Lãnh Tiểu Dã rời đi.
Thấy Lãnh Tiểu Dã rời đi, một cái cô gái cùng đi với Liliane lập tức liền chạy tới giúp cô ta đem quần áo nhặt lên, khoác lên trên người.
một tay đẩy cái cô bé kia ra, Liliane cắn răng nhìn Lãnh Tiểu Dã dần dần đi xa.
" Tiện nhân chết tiệt, một ngày nào đó tôi muốn tự tay giết cô ta!"
Vừa nói, cô ta liền xoay người bước về hướng của máy bay trực thăng đang đậu ở địa phương kia.
"Trở về!"
Mấy người hộ vệ vội vàng đi đến che chở cô ta đi về hướng máy bay trực thăng.
Mấy cái quý tộc con cháu đi theo nhún nhún vai, cũng chỉ biết quay về máy bay riêng của mình mà trở về.
Rất nhanh, mấy cái máy bay trực thăng liền trở về địa điểm xuất phát rời đi, thậm chí ngay cả doanh địa đều không có thu thập qua.
Nhìn máy bay trực thăng cất cánh, nhóm đại binh chỉ là ngước mặt, ồn ào thét dài hu hu.
Lãnh Tiểu Dã liền lấy ra chủy thủ cô chuẩn bị đi bờ sông muốn làm sạch mấy con mồi.
"Tiểu thư, việc này giao cho tôi đi!" Cái đại binh kia phía trước còn dạy cô nổ súng đi tới trước chủ động hướng cô đưa tay qua, "Này việc bẩn đó, chúng ta làm là được rồi."
"Đúng vậy, tiểu thư, cô liền nghỉ ngơi cho khỏe đi." Xa xa một cái đại binh cười nói.
So với mới gặp Lãnh Tiểu Dã thì lạnh lùng xa cách, vậy mà vừa thấy biểu hiện chiến thắng vừa rồi của Lãnh Tiểu Dã, mọi người chân chính phát ra sựtôn trọng từ trong nội tâm.
"Cám ơn!" Lãnh Tiểu Dã đem con mồi giao cho trước mặt cái kia đại binh trong tay, "Vậy làm phiền rồi!"
cô cũng không có để ý nhóm đại binh lúc trước đối với cô khinh thường, Lãnh Tiểu Dã thích quân nhân, không phải bởi vì cô ba ba cùng anh trai đều là quân nhân, mà là bởi vì thích sự yêu ghét rõ ràng của bọn họ, đơn giản mà chân thật.
Đợi cho hai cái đại binh đem gà rừng cùng thỏ hoang đi rửa sạch trở lại, mặt khác hai cái đại binh đã đem hố đất có thể nổi lửa làm lấy, Lãnh Tiểu Dã hay dùng nhặt củi được, phát lên một chút lửa trại đem hương liệu lúc trước cố ý lấy ra từ trong phòng bếp, đến tẩm gia vị trên người con mồi xong, bắt đầu nướng thịt.
Thời điểm ánh mặt trời dần vơi, hai đạo thân ảnh trong rừng cũng là lần lượt chui ra.
đi ở phía trước là sư tử Arthur, còn lại theo sát phía sau là bá tước đại nhân Hoàng Phủ Diệu Dương.
không để ý đến Arthur, anh đi nhanh lên sườn núi, lập tức liền vọt tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã.
Nghe được tiếng bước chân, Lãnh Tiểu Dã nghi hoặc đứng dậy.
"Hoàng Phủ Diệu Dương?!"
Xông về phía trước, đỡ lấy cánh tay của cô , Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô từ trên xuống dưới,
"Thế nào, không có bị thương chứ?"
"không có rồi!" Lãnh Tiểu Dã phản ánh lại, đoán được là có người gọi điện thoại thông báo cho anh, vội vàng cười lắc đầu, "Bất quá, anh quay về thậtđúng lúc, món ăn thôn quê của em cũng không sai biệt lắm muốn nướng xong rồi."
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Editor: Vũ Cát Gia GiaHừ lạnh một tiếng, Liliane đem áo quân nhân cầm trong tay quăng thật mạnh ở trên cỏ.Lãnh Tiểu Dã liếc da thịt trắng như tuyết đang lộ ra ngoài của cô ta một cái, nhẹ nhàng nhíu mày.Con ngươi của Liliane nhìn cô chằm chằm, tay liền đưa tới tháo đai lưng ra.Ông quản gia nhìn tình hình này, khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã định mở miệng.không đợi ông ra tiếng, Lãnh Tiểu Dã đã muốn ngáp một cái."Phơi nắng đủ rồi!" Ngẩng mặt l*n đ*nh đầu nhìn xem mặt trời nắng chói chang, cô giống như tự nhủ nói, "Tôi về doanh trại trước."Làm cho Liliane xấu mặt trước mọi người đã đủ, còn chưa tính mặc kệ nói như thế nào Liliane cũng là thân phận công chúa, Lãnh Tiểu Dã cũng khôngmuốn làm quá phận, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Hoàng Phủ Diệu Dương.cô cố ý nói quay về doanh địa, chính là cho Liliane lưu lại chút mặt mũi, nếu cô ta là người thông minh thì nên hiểu chuyện một chút.Ông quản gia âm thầm thở nhẹ một hơi, lập tức liền ra lệnh mấy người lính."Quay về doanh địa!"Mấy người lại thổi mấy tiếng huýt sáo, đi phía sau theo Lãnh Tiểu Dã rời đi.Thấy Lãnh Tiểu Dã rời đi, một cái cô gái cùng đi với Liliane lập tức liền chạy tới giúp cô ta đem quần áo nhặt lên, khoác lên trên người.một tay đẩy cái cô bé kia ra, Liliane cắn răng nhìn Lãnh Tiểu Dã dần dần đi xa." Tiện nhân chết tiệt, một ngày nào đó tôi muốn tự tay giết cô ta!"Vừa nói, cô ta liền xoay người bước về hướng của máy bay trực thăng đang đậu ở địa phương kia."Trở về!"Mấy người hộ vệ vội vàng đi đến che chở cô ta đi về hướng máy bay trực thăng.Mấy cái quý tộc con cháu đi theo nhún nhún vai, cũng chỉ biết quay về máy bay riêng của mình mà trở về.Rất nhanh, mấy cái máy bay trực thăng liền trở về địa điểm xuất phát rời đi, thậm chí ngay cả doanh địa đều không có thu thập qua.Nhìn máy bay trực thăng cất cánh, nhóm đại binh chỉ là ngước mặt, ồn ào thét dài hu hu.Lãnh Tiểu Dã liền lấy ra chủy thủ cô chuẩn bị đi bờ sông muốn làm sạch mấy con mồi."Tiểu thư, việc này giao cho tôi đi!" Cái đại binh kia phía trước còn dạy cô nổ súng đi tới trước chủ động hướng cô đưa tay qua, "Này việc bẩn đó, chúng ta làm là được rồi.""Đúng vậy, tiểu thư, cô liền nghỉ ngơi cho khỏe đi." Xa xa một cái đại binh cười nói.So với mới gặp Lãnh Tiểu Dã thì lạnh lùng xa cách, vậy mà vừa thấy biểu hiện chiến thắng vừa rồi của Lãnh Tiểu Dã, mọi người chân chính phát ra sựtôn trọng từ trong nội tâm."Cám ơn!" Lãnh Tiểu Dã đem con mồi giao cho trước mặt cái kia đại binh trong tay, "Vậy làm phiền rồi!"cô cũng không có để ý nhóm đại binh lúc trước đối với cô khinh thường, Lãnh Tiểu Dã thích quân nhân, không phải bởi vì cô ba ba cùng anh trai đều là quân nhân, mà là bởi vì thích sự yêu ghét rõ ràng của bọn họ, đơn giản mà chân thật.Đợi cho hai cái đại binh đem gà rừng cùng thỏ hoang đi rửa sạch trở lại, mặt khác hai cái đại binh đã đem hố đất có thể nổi lửa làm lấy, Lãnh Tiểu Dã hay dùng nhặt củi được, phát lên một chút lửa trại đem hương liệu lúc trước cố ý lấy ra từ trong phòng bếp, đến tẩm gia vị trên người con mồi xong, bắt đầu nướng thịt.Thời điểm ánh mặt trời dần vơi, hai đạo thân ảnh trong rừng cũng là lần lượt chui ra.đi ở phía trước là sư tử Arthur, còn lại theo sát phía sau là bá tước đại nhân Hoàng Phủ Diệu Dương.không để ý đến Arthur, anh đi nhanh lên sườn núi, lập tức liền vọt tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã.Nghe được tiếng bước chân, Lãnh Tiểu Dã nghi hoặc đứng dậy."Hoàng Phủ Diệu Dương?!"Xông về phía trước, đỡ lấy cánh tay của cô , Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô từ trên xuống dưới,"Thế nào, không có bị thương chứ?""không có rồi!" Lãnh Tiểu Dã phản ánh lại, đoán được là có người gọi điện thoại thông báo cho anh, vội vàng cười lắc đầu, "Bất quá, anh quay về thậtđúng lúc, món ăn thôn quê của em cũng không sai biệt lắm muốn nướng xong rồi."