Vùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua…
Chương 490: Đấu với mẹ chồng (1)
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Editor: Vũ Cát Gia GiaĐó là một con dao nhỏ, trên thân dao dính nước bùn cùng vết máu cũng đã sậm lại, bày biện ra một màu đỏ nhạt.Theo K buộc chặt ngón tay, thân đao sắc bén cũng là cắt vỡ da thịt của anh ta.Có máu, máu loãng mới mẽ, theo thân đao chảy xuống đến đây.một giọt một giọt dừng ở trên đại địa khô khốc Châu Phi, đem trên đất khô ráo đều nhuộm thành màu hồng nâu."Tôi lấy máu của tôi thề, nhất định sẽ giúp cô báo thù!"K chậm rãi ngồi xổm xuống, đem con dao nhỏ cầm trong tay mạnh mẽ đâm vào đất.Con dao nhỏ thật sâu đâm vào đất, vẫn liên tục nhập vào chuôi đao.......Phủ bá tước.Thư phòng.Hoàng Phủ Diệu Dương ăn một quân cờ cuối cùng của Lãnh Tiểu Dã, "Tiểu Dã, em thua!""Hừ!" Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không cam lòng lại gần, ở trên mặt anh hôn một cái, "không chơi cái này, chúng ta đổi chơi cờ khác đi. Cờ vua em khôngam hiểu, chúng ta... Chơi cờ vua Trung Quốc."Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi, "Nhưng mà, anh không có quân cờ.""Vậy anh biết chơi không?" Lãnh Tiểu Dã hỏi."Cũng biết." anh đáp."Vậy là được rồi, em đi vẽ bức tranh quân cờ, anh tới phụ trách vẽ bàn cờ, chờ em một chút, lập tức xong liền!" Lãnh Tiểu Dã theo trên thảm đứng lên, mang dép lê lớn của anh chạy vào phòng ngủ ở đối diện.Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, cầm lấy giấy để vẽ, lấy ra thước đo cùng bút, ở phía trên tìm cách tuyến.trên bàn, điện thoại reo, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thèm nhìn điện thoại, chỉ là chuyên chú công việc trong tay của anh.Điện thoại tự nhiên có người khác đi nghe, anh không muốn làm một chút chuyện không quan trọng, lãng phí thời gian giải trí khó được của anh cùng với Lãnh Tiểu Dã.Sau một lát, ônh quản gia đi tới."Bá tước tiên sinh, trợ lý quốc vương gọi đến."Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, cầm lên ống nghe điện thoại, " A lô?""Tướng quân, chào cậu." Trong điện thoại, là giọng nam khách khí, "Xế chiều hôm nay, hội nghị liên hợp diễn tập không quân cùng hải quân đã muốn thông qua ở trên biển, mời cậu ngày mai nhất định phải tới hải vực, chủ trì diễn tập lần này."" Được, tôi đã biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương cắt đứt điện thoại trong tay, khẽ cau mày xem ông quản gia ở bàn đối diện, "Bà có phải hay không đãtới?"Trong miệng anh "Bà" chỉ chính là nữ công tước.không quân cùng hải quân ở trên biển tiến hành một lần liên hợp diễn tập, mời anh đến đây chủ trì chỉ huy, điều này cũng đồng nghĩa với, thân là thượng tướng không quân Hoàng Phủ Diệu Dương cần phải tự mình chạy tới hiện trường diễn tập, ít nhất phải ở nơi đó ngốc đến khi diễn tập chấm dứt.không cần nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng có thể đoán được, dụng ý thực sự của buổi diễn tập này là nữ công tước muốn làm cho anh cùng Lãnh Tiểu Dã tách ra.Diễn tập quân sự là hành vi vô cùng trọng yếu trong quân sự , anh không có khả năng mang Lãnh Tiểu Dã cùng đi.Ông quản gia rũ mặt, "Đúng vậy."Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lãnh Tiểu Dã cầm quyển sổ nhỏ cùng bút đi tới, nhìn ông quản gia đứng ở trong thư phòng, cô le le đầu lưỡi."Em... Có phải hay không quấy rầy hai người?"Hoàng Phủ Diệu Dương xem xem quân cờ trong tay cô đã vẽ xong trên giấy."Em nhìn thấy bà?""Ai nha?!" Lãnh Tiểu Dã biết rõ còn cố hỏi.Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy bút, vẽ ra hai ranh giới nước Hàn và nước Sở trên bàn cờ vua Trung Quốc, "Em biết rõ anh đang nói ai!"Mắt Lãnh Tiểu Dã cùng ông quản gia liếc nhau, khẽ nhếch khóe môi, "À, anh là nói nữ công tước đi, bà... Liền có cùng em nói mấy câu liền đi."Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại bút trong tay, "Bà nói gì đó?""không có gì!" Lãnh Tiểu Dã lắc lắc quân cờ trong tay đã vẽ xong, "Nhanh đem bàn cờ vẽ xong, xem em giết anh một cái hoa rơi nước chảy. nói cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, tuy rằng cờ vua em chơi không được tốt, nhưng cờ vua Trrung Quốc là em giỏi nhất đấy!"c
Editor:
Vũ Cát Gia Gia
Đó là một con dao nhỏ, trên thân dao dính nước bùn cùng vết máu cũng đã sậm lại, bày biện ra một màu đỏ nhạt.
Theo K buộc chặt ngón tay, thân đao sắc bén cũng là cắt vỡ da thịt của anh ta.
Có máu, máu loãng mới mẽ, theo thân đao chảy xuống đến đây.
một giọt một giọt dừng ở trên đại địa khô khốc Châu Phi, đem trên đất khô ráo đều nhuộm thành màu hồng nâu.
"Tôi lấy máu của tôi thề, nhất định sẽ giúp cô báo thù!"
K chậm rãi ngồi xổm xuống, đem con dao nhỏ cầm trong tay mạnh mẽ đâm vào đất.
Con dao nhỏ thật sâu đâm vào đất, vẫn liên tục nhập vào chuôi đao.
...
...
Phủ bá tước.
Thư phòng.
Hoàng Phủ Diệu Dương ăn một quân cờ cuối cùng của Lãnh Tiểu Dã, "Tiểu Dã, em thua!"
"Hừ!" Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không cam lòng lại gần, ở trên mặt anh hôn một cái, "không chơi cái này, chúng ta đổi chơi cờ khác đi. Cờ vua em khôngam hiểu, chúng ta... Chơi cờ vua Trung Quốc."
Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi, "Nhưng mà, anh không có quân cờ."
"Vậy anh biết chơi không?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
"Cũng biết." anh đáp.
"Vậy là được rồi, em đi vẽ bức tranh quân cờ, anh tới phụ trách vẽ bàn cờ, chờ em một chút, lập tức xong liền!" Lãnh Tiểu Dã theo trên thảm đứng lên, mang dép lê lớn của anh chạy vào phòng ngủ ở đối diện.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, cầm lấy giấy để vẽ, lấy ra thước đo cùng bút, ở phía trên tìm cách tuyến.
trên bàn, điện thoại reo, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thèm nhìn điện thoại, chỉ là chuyên chú công việc trong tay của anh.
Điện thoại tự nhiên có người khác đi nghe, anh không muốn làm một chút chuyện không quan trọng, lãng phí thời gian giải trí khó được của anh cùng với Lãnh Tiểu Dã.
Sau một lát, ônh quản gia đi tới.
"Bá tước tiên sinh, trợ lý quốc vương gọi đến."
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, cầm lên ống nghe điện thoại, " A lô?"
"Tướng quân, chào cậu." Trong điện thoại, là giọng nam khách khí, "Xế chiều hôm nay, hội nghị liên hợp diễn tập không quân cùng hải quân đã muốn thông qua ở trên biển, mời cậu ngày mai nhất định phải tới hải vực, chủ trì diễn tập lần này."
" Được, tôi đã biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương cắt đứt điện thoại trong tay, khẽ cau mày xem ông quản gia ở bàn đối diện, "Bà có phải hay không đãtới?"
Trong miệng anh "Bà" chỉ chính là nữ công tước.
không quân cùng hải quân ở trên biển tiến hành một lần liên hợp diễn tập, mời anh đến đây chủ trì chỉ huy, điều này cũng đồng nghĩa với, thân là thượng tướng không quân Hoàng Phủ Diệu Dương cần phải tự mình chạy tới hiện trường diễn tập, ít nhất phải ở nơi đó ngốc đến khi diễn tập chấm dứt.
không cần nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng có thể đoán được, dụng ý thực sự của buổi diễn tập này là nữ công tước muốn làm cho anh cùng Lãnh Tiểu Dã tách ra.
Diễn tập quân sự là hành vi vô cùng trọng yếu trong quân sự , anh không có khả năng mang Lãnh Tiểu Dã cùng đi.
Ông quản gia rũ mặt, "Đúng vậy."
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lãnh Tiểu Dã cầm quyển sổ nhỏ cùng bút đi tới, nhìn ông quản gia đứng ở trong thư phòng, cô le le đầu lưỡi.
"Em... Có phải hay không quấy rầy hai người?"
Hoàng Phủ Diệu Dương xem xem quân cờ trong tay cô đã vẽ xong trên giấy.
"Em nhìn thấy bà?"
"Ai nha?!" Lãnh Tiểu Dã biết rõ còn cố hỏi.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy bút, vẽ ra hai ranh giới nước Hàn và nước Sở trên bàn cờ vua Trung Quốc, "Em biết rõ anh đang nói ai!"
Mắt Lãnh Tiểu Dã cùng ông quản gia liếc nhau, khẽ nhếch khóe môi, "À, anh là nói nữ công tước đi, bà... Liền có cùng em nói mấy câu liền đi."
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại bút trong tay, "Bà nói gì đó?"
"không có gì!" Lãnh Tiểu Dã lắc lắc quân cờ trong tay đã vẽ xong, "Nhanh đem bàn cờ vẽ xong, xem em giết anh một cái hoa rơi nước chảy. nói cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, tuy rằng cờ vua em chơi không được tốt, nhưng cờ vua Trrung Quốc là em giỏi nhất đấy!"c
Ánh Lửa Mùa ĐôngTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. một chiếc du thuyền chậm rãi chạy trên mặt biển, buổi đấu giá đang được tiến hành tại tầng cao nhất của du thuyền. Có điều, buổi đấu giá này rất khác biệt, đây không phải buổi đấu giá châu báu, tranh chữ hoặc các thực phẩm công thương nghiệp khác, mà là con người - những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. " Đây là món cuối cùng trong buổi đấu giá đêm nay, vì để chuẩn bị cho mọi người một sự ngạc nhiên, tôi đã chuẩn bị cho các vị một món quà, tôi gọi cô ấy là "Thiên sứ ngủ say"!" Kèm theo giọng nói dễ nghe của người chủ trì là một chiếc rương lớn màu đỏ đang được hạ xuống chậm rãi, "Vật phẩm này có giá khởi điểm là năm trăm vạn đôla, mỗi lần tăng thêm một trăm vạn, chúng ta sẽ kéo chiếc rương lên cao 5 cm, còn bây giờ, mời các vị ra giá!" Năm trăm vạn đôla? Từ lúc nghe được mấy chữ này, mọi khách quý đến từ những quốc gia khác nhau trên thế giới đều không tránh khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ không phải là người thiếu tiền, những người có thể đến đây đều giàu có cả. Chẳng qua… Editor: Vũ Cát Gia GiaĐó là một con dao nhỏ, trên thân dao dính nước bùn cùng vết máu cũng đã sậm lại, bày biện ra một màu đỏ nhạt.Theo K buộc chặt ngón tay, thân đao sắc bén cũng là cắt vỡ da thịt của anh ta.Có máu, máu loãng mới mẽ, theo thân đao chảy xuống đến đây.một giọt một giọt dừng ở trên đại địa khô khốc Châu Phi, đem trên đất khô ráo đều nhuộm thành màu hồng nâu."Tôi lấy máu của tôi thề, nhất định sẽ giúp cô báo thù!"K chậm rãi ngồi xổm xuống, đem con dao nhỏ cầm trong tay mạnh mẽ đâm vào đất.Con dao nhỏ thật sâu đâm vào đất, vẫn liên tục nhập vào chuôi đao.......Phủ bá tước.Thư phòng.Hoàng Phủ Diệu Dương ăn một quân cờ cuối cùng của Lãnh Tiểu Dã, "Tiểu Dã, em thua!""Hừ!" Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, không cam lòng lại gần, ở trên mặt anh hôn một cái, "không chơi cái này, chúng ta đổi chơi cờ khác đi. Cờ vua em khôngam hiểu, chúng ta... Chơi cờ vua Trung Quốc."Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi, "Nhưng mà, anh không có quân cờ.""Vậy anh biết chơi không?" Lãnh Tiểu Dã hỏi."Cũng biết." anh đáp."Vậy là được rồi, em đi vẽ bức tranh quân cờ, anh tới phụ trách vẽ bàn cờ, chờ em một chút, lập tức xong liền!" Lãnh Tiểu Dã theo trên thảm đứng lên, mang dép lê lớn của anh chạy vào phòng ngủ ở đối diện.Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, cầm lấy giấy để vẽ, lấy ra thước đo cùng bút, ở phía trên tìm cách tuyến.trên bàn, điện thoại reo, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thèm nhìn điện thoại, chỉ là chuyên chú công việc trong tay của anh.Điện thoại tự nhiên có người khác đi nghe, anh không muốn làm một chút chuyện không quan trọng, lãng phí thời gian giải trí khó được của anh cùng với Lãnh Tiểu Dã.Sau một lát, ônh quản gia đi tới."Bá tước tiên sinh, trợ lý quốc vương gọi đến."Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, cầm lên ống nghe điện thoại, " A lô?""Tướng quân, chào cậu." Trong điện thoại, là giọng nam khách khí, "Xế chiều hôm nay, hội nghị liên hợp diễn tập không quân cùng hải quân đã muốn thông qua ở trên biển, mời cậu ngày mai nhất định phải tới hải vực, chủ trì diễn tập lần này."" Được, tôi đã biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương cắt đứt điện thoại trong tay, khẽ cau mày xem ông quản gia ở bàn đối diện, "Bà có phải hay không đãtới?"Trong miệng anh "Bà" chỉ chính là nữ công tước.không quân cùng hải quân ở trên biển tiến hành một lần liên hợp diễn tập, mời anh đến đây chủ trì chỉ huy, điều này cũng đồng nghĩa với, thân là thượng tướng không quân Hoàng Phủ Diệu Dương cần phải tự mình chạy tới hiện trường diễn tập, ít nhất phải ở nơi đó ngốc đến khi diễn tập chấm dứt.không cần nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng có thể đoán được, dụng ý thực sự của buổi diễn tập này là nữ công tước muốn làm cho anh cùng Lãnh Tiểu Dã tách ra.Diễn tập quân sự là hành vi vô cùng trọng yếu trong quân sự , anh không có khả năng mang Lãnh Tiểu Dã cùng đi.Ông quản gia rũ mặt, "Đúng vậy."Cửa thư phòng bị đẩy ra, Lãnh Tiểu Dã cầm quyển sổ nhỏ cùng bút đi tới, nhìn ông quản gia đứng ở trong thư phòng, cô le le đầu lưỡi."Em... Có phải hay không quấy rầy hai người?"Hoàng Phủ Diệu Dương xem xem quân cờ trong tay cô đã vẽ xong trên giấy."Em nhìn thấy bà?""Ai nha?!" Lãnh Tiểu Dã biết rõ còn cố hỏi.Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy bút, vẽ ra hai ranh giới nước Hàn và nước Sở trên bàn cờ vua Trung Quốc, "Em biết rõ anh đang nói ai!"Mắt Lãnh Tiểu Dã cùng ông quản gia liếc nhau, khẽ nhếch khóe môi, "À, anh là nói nữ công tước đi, bà... Liền có cùng em nói mấy câu liền đi."Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại bút trong tay, "Bà nói gì đó?""không có gì!" Lãnh Tiểu Dã lắc lắc quân cờ trong tay đã vẽ xong, "Nhanh đem bàn cờ vẽ xong, xem em giết anh một cái hoa rơi nước chảy. nói cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, tuy rằng cờ vua em chơi không được tốt, nhưng cờ vua Trrung Quốc là em giỏi nhất đấy!"c