Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi…
Chương 9: Trăng non
Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề. Người thím dâu nói với đứa cháu chồng:– Cứ nghe thím. Mày cón trẻ, nhan sắc lại không kém ai. Lo gì không lấy được người khác khá hơn thằng Hồng, tiếc làm gì cái thứ bạc như vôi ấy?– Thím chẳng hiểu gì đâu – Người cháu dâu lấy vãt áo chấm nước mắt.– Sao lại không? Chú mày ngày xưa đi theo gái, tao còn lạ gì cái hạng vô ơn ấy! – Bà thím giọng không nén nỗ niềm cay đắng.– Cũng tại cháu mà ra. Anh ấy không có lỗi. – Người cháu dâu an ủi bà thím bằng chính sự thất bại của mình.– Ôi sào, mày cứ tự làm khổ mày mãi. Không đểu cáng thì nó đã chẳng phản bội. Vợ thì đẻ nằm cữ chưa xong đã đi đêm đi hôm. Rồi còn gái với gú. May cho mày là nó phản bội sớm đấy! – Giọng bà thím ken két chen qua kẽ răng nhả ra.– Cháu đã đuổi anh ấy đi. – Tiếng khóc của người đàn bà trẻ nấc lên.– Mày chỉ được cái tật bênh cho thằng phản phác ấy là giỏi. Vợ con đẻ ra chưa biết lật đã tằng tịu láu lếu bên ngoài. – Bà thím cay cú nhận xét. – Mày có dại thì cũng vừa vừa để người khác dại với chứ. Việc gì phải đày thân xác mãi như thế?– Thế bây giờ thím bảo cháu phải làm sao? – Có nỗi khổ đau bối rối trong câu nói nghẹn ngào.– Theo tao về Long Khánh. Có nghề y tá như mày, tiền tự dưng kéo đến. – Bà thím dâu duỗi chân ra, quần may cộc để lộ hai ống quyển mọc lông khá dày.– Cháu cũng chán ở đây lắm rồi. Gặp ai họ cũng hỏi thăm anh Hồng… – Nước mắt đã khô dần trên khuôn mặt người cháu.– Theo tao về Long Khánh. Quí báu gì cái Sài Gòn này. Toàn người đểu!Kết quả của câu chuyện là hai mẹ con người đàn bà tên Mệ ấy quyết định bán căn hộ ở cư xá Thanh Đa để đưa nhau về Long khánh định cư. Thằng bé sà vào lòng bà thím, giọng ngòng ngọng dễ thương:– Lên đó, ba con làm sao biết mình đi đâu mà tìm?Cả hai người đàn bà đều tê tái ruột gan. Trẻ con chẳng biết gì, chỉ có người lớn là đau lòng thương hại cho chúng nó.– Thằng Hà ngoan thì ba về, tự ba biết mà đến! Ngoan đi rồi bà thương. trên đó nhiều hoa quả lắm, rộng rãi, thoáng mát tha hồ mà chơi.Đấy cũng là nguyên nhân một thằng bé bảy tuổi rời thành phố theo mẹ đến một vùng đất xa lạ, ở đó cuộc đời nó lật qua một chương khác. Trở thành một phần của cuốn tiểu thuyết mà chính nó sau này đã chẳng bao giờ muốn viết đến
Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề. Người thím dâu nói với đứa cháu chồng:
– Cứ nghe thím. Mày cón trẻ, nhan sắc lại không kém ai. Lo gì không lấy được người khác khá hơn thằng Hồng, tiếc làm gì cái thứ bạc như vôi ấy?
– Thím chẳng hiểu gì đâu – Người cháu dâu lấy vãt áo chấm nước mắt.
– Sao lại không? Chú mày ngày xưa đi theo gái, tao còn lạ gì cái hạng vô ơn ấy! – Bà thím giọng không nén nỗ niềm cay đắng.
– Cũng tại cháu mà ra. Anh ấy không có lỗi. – Người cháu dâu an ủi bà thím bằng chính sự thất bại của mình.
– Ôi sào, mày cứ tự làm khổ mày mãi. Không đểu cáng thì nó đã chẳng phản bội. Vợ thì đẻ nằm cữ chưa xong đã đi đêm đi hôm. Rồi còn gái với gú. May cho mày là nó phản bội sớm đấy! – Giọng bà thím ken két chen qua kẽ răng nhả ra.
– Cháu đã đuổi anh ấy đi. – Tiếng khóc của người đàn bà trẻ nấc lên.
– Mày chỉ được cái tật bênh cho thằng phản phác ấy là giỏi. Vợ con đẻ ra chưa biết lật đã tằng tịu láu lếu bên ngoài. – Bà thím cay cú nhận xét. – Mày có dại thì cũng vừa vừa để người khác dại với chứ. Việc gì phải đày thân xác mãi như thế?
– Thế bây giờ thím bảo cháu phải làm sao? – Có nỗi khổ đau bối rối trong câu nói nghẹn ngào.
– Theo tao về Long Khánh. Có nghề y tá như mày, tiền tự dưng kéo đến. – Bà thím dâu duỗi chân ra, quần may cộc để lộ hai ống quyển mọc lông khá dày.
– Cháu cũng chán ở đây lắm rồi. Gặp ai họ cũng hỏi thăm anh Hồng… – Nước mắt đã khô dần trên khuôn mặt người cháu.
– Theo tao về Long Khánh. Quí báu gì cái Sài Gòn này. Toàn người đểu!
Kết quả của câu chuyện là hai mẹ con người đàn bà tên Mệ ấy quyết định bán căn hộ ở cư xá Thanh Đa để đưa nhau về Long khánh định cư. Thằng bé sà vào lòng bà thím, giọng ngòng ngọng dễ thương:
– Lên đó, ba con làm sao biết mình đi đâu mà tìm?
Cả hai người đàn bà đều tê tái ruột gan. Trẻ con chẳng biết gì, chỉ có người lớn là đau lòng thương hại cho chúng nó.
– Thằng Hà ngoan thì ba về, tự ba biết mà đến! Ngoan đi rồi bà thương. trên đó nhiều hoa quả lắm, rộng rãi, thoáng mát tha hồ mà chơi.
Đấy cũng là nguyên nhân một thằng bé bảy tuổi rời thành phố theo mẹ đến một vùng đất xa lạ, ở đó cuộc đời nó lật qua một chương khác. Trở thành một phần của cuốn tiểu thuyết mà chính nó sau này đã chẳng bao giờ muốn viết đến
Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề. Người thím dâu nói với đứa cháu chồng:– Cứ nghe thím. Mày cón trẻ, nhan sắc lại không kém ai. Lo gì không lấy được người khác khá hơn thằng Hồng, tiếc làm gì cái thứ bạc như vôi ấy?– Thím chẳng hiểu gì đâu – Người cháu dâu lấy vãt áo chấm nước mắt.– Sao lại không? Chú mày ngày xưa đi theo gái, tao còn lạ gì cái hạng vô ơn ấy! – Bà thím giọng không nén nỗ niềm cay đắng.– Cũng tại cháu mà ra. Anh ấy không có lỗi. – Người cháu dâu an ủi bà thím bằng chính sự thất bại của mình.– Ôi sào, mày cứ tự làm khổ mày mãi. Không đểu cáng thì nó đã chẳng phản bội. Vợ thì đẻ nằm cữ chưa xong đã đi đêm đi hôm. Rồi còn gái với gú. May cho mày là nó phản bội sớm đấy! – Giọng bà thím ken két chen qua kẽ răng nhả ra.– Cháu đã đuổi anh ấy đi. – Tiếng khóc của người đàn bà trẻ nấc lên.– Mày chỉ được cái tật bênh cho thằng phản phác ấy là giỏi. Vợ con đẻ ra chưa biết lật đã tằng tịu láu lếu bên ngoài. – Bà thím cay cú nhận xét. – Mày có dại thì cũng vừa vừa để người khác dại với chứ. Việc gì phải đày thân xác mãi như thế?– Thế bây giờ thím bảo cháu phải làm sao? – Có nỗi khổ đau bối rối trong câu nói nghẹn ngào.– Theo tao về Long Khánh. Có nghề y tá như mày, tiền tự dưng kéo đến. – Bà thím dâu duỗi chân ra, quần may cộc để lộ hai ống quyển mọc lông khá dày.– Cháu cũng chán ở đây lắm rồi. Gặp ai họ cũng hỏi thăm anh Hồng… – Nước mắt đã khô dần trên khuôn mặt người cháu.– Theo tao về Long Khánh. Quí báu gì cái Sài Gòn này. Toàn người đểu!Kết quả của câu chuyện là hai mẹ con người đàn bà tên Mệ ấy quyết định bán căn hộ ở cư xá Thanh Đa để đưa nhau về Long khánh định cư. Thằng bé sà vào lòng bà thím, giọng ngòng ngọng dễ thương:– Lên đó, ba con làm sao biết mình đi đâu mà tìm?Cả hai người đàn bà đều tê tái ruột gan. Trẻ con chẳng biết gì, chỉ có người lớn là đau lòng thương hại cho chúng nó.– Thằng Hà ngoan thì ba về, tự ba biết mà đến! Ngoan đi rồi bà thương. trên đó nhiều hoa quả lắm, rộng rãi, thoáng mát tha hồ mà chơi.Đấy cũng là nguyên nhân một thằng bé bảy tuổi rời thành phố theo mẹ đến một vùng đất xa lạ, ở đó cuộc đời nó lật qua một chương khác. Trở thành một phần của cuốn tiểu thuyết mà chính nó sau này đã chẳng bao giờ muốn viết đến