Tác giả:

Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi…

Chương 22: Nắng lụa

Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Tiếng cười nói râm ran cả một góc sân. Cô dâu mặc áo đỏ, khăn voan trắng, đẹp như một diễn viên kịch được hóa trang tỉ mỉ. Chú rể bận rộn, dáo dác nhìn quanh, hình như anh cố tình tìm trong đám người lố nhố một khuôn mặt quen thuộc.– Đốt pháo đi chúng mày. Sắp sang giờ tỵ rồi đấy! – một người đàn ông bên nhà gái oang oang như lệnh vỡ.– Pháo đâu rồi? – có người đàn bà to béo hỏi vọng ra phía sau. Bà ta cũng là người bên nhà gái.Chưa có tiếng trả lời thì ngoài sân đã đì đẹt tiếng pháo. Nổ chưa được nửa dây thì tràng pháo tắt ngang. Mọi người nhốn nháo nhìn ra ngoài, nín thở hồi hộp.– Ô hay! Sao lại như thế? – một người đàn bà khác lại chen vào.– Châm lửa nhanh lên! – có ai đó thúc. Hình như chẳng ai muốn một dây pháo lại bị ngưng ngang nửa chừng như thế.Một thành viên khác của nhà gái lao ra. Anh ta xòe diêm châm vào ngòi pháo. Lại đì đẹt nổ thêm một quãng nữa. Pháo lép nhiều hơn pháo nổ tung xác. Có người chép miệng:– hay thật! Thế này là điềm không may mắn!– tiền nào của nấy, rẻ thì nó thế! – một cô gái gầy đét nói chõ vào.- tát cho một cái vỡ mồm bây giờ. Mới nứt mắt, biết gì mà nói leo! – một người đàn bà khác mắng cô gái.Người ta phân vị xong rồi cùng ngồi vào bàn tiệc, cả khách lẫn chủ đều mặc áo mới. Cô dâu bụng có phần nhỉnh căng đang cùng chú rể đi tiếp khách. Cỗ có thảy tám bàn. Đàn ông ít hơn đàn bà. Trẻ con đứa đứng đứa ngồi. Đứa nào tay cũng không cầm xôi thì cầm thịt. Tiếng cười vui như khi xuân. Chỉ có chú rể là nhớn nhác.– Hà đâu rồi, anh? – cô dâu hỏi chồng.– anh cũng không biết nữa. – Hiên trả lời với vợ. Anh có vẻ bức xúc – Quái lạ cái thằng. Đâm đầu đi đâu chẳng thèm nói gì với ai một tiếng.Oanh cấu nhẹ vào tay chồng khi anh nói quá to. Nhưng tiếng cười nói rộn ràng của mọi người nên chẳng ai nghe thấy gì cả. Người ta đang nói về đủ mọi chuỵên cám bã và phân gio. Có người khen con lợn cấn thịt nên thịt mềm và ngọt. Họ khen nguời nào hông xôi khéo tay nên xôi khô và dẻo. Mọi người hí hửng vì được bữa cỗ ngon. Đàn ông vừa chuốc rượu cho nhau vừa mách tục. Đàn bà thì gỡ xương cho trẻ con và đám con gái thì e dè, mặt đỏ gay khi bọn con trai lăm lăm nhìn chúng.– để anh đi tìm nó.– nhanh lên anh nhé! – Oanh cấu vào tay chồng.Hiên lao vọt ra phía sau vườn, vén những tán cà phê rậm rạp. Trực giác cho anh biết Hà đang ở nơi đâu.

Tiếng cười nói râm ran cả một góc sân. Cô dâu mặc áo đỏ, khăn voan trắng, đẹp như một diễn viên kịch được hóa trang tỉ mỉ. Chú rể bận rộn, dáo dác nhìn quanh, hình như anh cố tình tìm trong đám người lố nhố một khuôn mặt quen thuộc.

– Đốt pháo đi chúng mày. Sắp sang giờ tỵ rồi đấy! – một người đàn ông bên nhà gái oang oang như lệnh vỡ.

– Pháo đâu rồi? – có người đàn bà to béo hỏi vọng ra phía sau. Bà ta cũng là người bên nhà gái.

Chưa có tiếng trả lời thì ngoài sân đã đì đẹt tiếng pháo. Nổ chưa được nửa dây thì tràng pháo tắt ngang. Mọi người nhốn nháo nhìn ra ngoài, nín thở hồi hộp.

– Ô hay! Sao lại như thế? – một người đàn bà khác lại chen vào.

– Châm lửa nhanh lên! – có ai đó thúc. Hình như chẳng ai muốn một dây pháo lại bị ngưng ngang nửa chừng như thế.

Một thành viên khác của nhà gái lao ra. Anh ta xòe diêm châm vào ngòi pháo. Lại đì đẹt nổ thêm một quãng nữa. Pháo lép nhiều hơn pháo nổ tung xác. Có người chép miệng:

– hay thật! Thế này là điềm không may mắn!

– tiền nào của nấy, rẻ thì nó thế! – một cô gái gầy đét nói chõ vào.- tát cho một cái vỡ mồm bây giờ. Mới nứt mắt, biết gì mà nói leo! – một người đàn bà khác mắng cô gái.

Người ta phân vị xong rồi cùng ngồi vào bàn tiệc, cả khách lẫn chủ đều mặc áo mới. Cô dâu bụng có phần nhỉnh căng đang cùng chú rể đi tiếp khách. Cỗ có thảy tám bàn. Đàn ông ít hơn đàn bà. Trẻ con đứa đứng đứa ngồi. Đứa nào tay cũng không cầm xôi thì cầm thịt. Tiếng cười vui như khi xuân. Chỉ có chú rể là nhớn nhác.

– Hà đâu rồi, anh? – cô dâu hỏi chồng.

– anh cũng không biết nữa. – Hiên trả lời với vợ. Anh có vẻ bức xúc – Quái lạ cái thằng. Đâm đầu đi đâu chẳng thèm nói gì với ai một tiếng.

Oanh cấu nhẹ vào tay chồng khi anh nói quá to. Nhưng tiếng cười nói rộn ràng của mọi người nên chẳng ai nghe thấy gì cả. Người ta đang nói về đủ mọi chuỵên cám bã và phân gio. Có người khen con lợn cấn thịt nên thịt mềm và ngọt. Họ khen nguời nào hông xôi khéo tay nên xôi khô và dẻo. Mọi người hí hửng vì được bữa cỗ ngon. Đàn ông vừa chuốc rượu cho nhau vừa mách tục. Đàn bà thì gỡ xương cho trẻ con và đám con gái thì e dè, mặt đỏ gay khi bọn con trai lăm lăm nhìn chúng.

– để anh đi tìm nó.

– nhanh lên anh nhé! – Oanh cấu vào tay chồng.

Hiên lao vọt ra phía sau vườn, vén những tán cà phê rậm rạp. Trực giác cho anh biết Hà đang ở nơi đâu.

Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh ẤyTác giả: Nguyễn Thơ SinhTruyện Đam MỹChiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế. Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên. - Đi lâu không hả bố? - Thằng bé háo hức hỏi. - Chừng bốn ngày! - Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai. - Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố? - Thằng bé hỏi tiếp. - Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi. - Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à? - Ừ! - Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi… Tiếng cười nói râm ran cả một góc sân. Cô dâu mặc áo đỏ, khăn voan trắng, đẹp như một diễn viên kịch được hóa trang tỉ mỉ. Chú rể bận rộn, dáo dác nhìn quanh, hình như anh cố tình tìm trong đám người lố nhố một khuôn mặt quen thuộc.– Đốt pháo đi chúng mày. Sắp sang giờ tỵ rồi đấy! – một người đàn ông bên nhà gái oang oang như lệnh vỡ.– Pháo đâu rồi? – có người đàn bà to béo hỏi vọng ra phía sau. Bà ta cũng là người bên nhà gái.Chưa có tiếng trả lời thì ngoài sân đã đì đẹt tiếng pháo. Nổ chưa được nửa dây thì tràng pháo tắt ngang. Mọi người nhốn nháo nhìn ra ngoài, nín thở hồi hộp.– Ô hay! Sao lại như thế? – một người đàn bà khác lại chen vào.– Châm lửa nhanh lên! – có ai đó thúc. Hình như chẳng ai muốn một dây pháo lại bị ngưng ngang nửa chừng như thế.Một thành viên khác của nhà gái lao ra. Anh ta xòe diêm châm vào ngòi pháo. Lại đì đẹt nổ thêm một quãng nữa. Pháo lép nhiều hơn pháo nổ tung xác. Có người chép miệng:– hay thật! Thế này là điềm không may mắn!– tiền nào của nấy, rẻ thì nó thế! – một cô gái gầy đét nói chõ vào.- tát cho một cái vỡ mồm bây giờ. Mới nứt mắt, biết gì mà nói leo! – một người đàn bà khác mắng cô gái.Người ta phân vị xong rồi cùng ngồi vào bàn tiệc, cả khách lẫn chủ đều mặc áo mới. Cô dâu bụng có phần nhỉnh căng đang cùng chú rể đi tiếp khách. Cỗ có thảy tám bàn. Đàn ông ít hơn đàn bà. Trẻ con đứa đứng đứa ngồi. Đứa nào tay cũng không cầm xôi thì cầm thịt. Tiếng cười vui như khi xuân. Chỉ có chú rể là nhớn nhác.– Hà đâu rồi, anh? – cô dâu hỏi chồng.– anh cũng không biết nữa. – Hiên trả lời với vợ. Anh có vẻ bức xúc – Quái lạ cái thằng. Đâm đầu đi đâu chẳng thèm nói gì với ai một tiếng.Oanh cấu nhẹ vào tay chồng khi anh nói quá to. Nhưng tiếng cười nói rộn ràng của mọi người nên chẳng ai nghe thấy gì cả. Người ta đang nói về đủ mọi chuỵên cám bã và phân gio. Có người khen con lợn cấn thịt nên thịt mềm và ngọt. Họ khen nguời nào hông xôi khéo tay nên xôi khô và dẻo. Mọi người hí hửng vì được bữa cỗ ngon. Đàn ông vừa chuốc rượu cho nhau vừa mách tục. Đàn bà thì gỡ xương cho trẻ con và đám con gái thì e dè, mặt đỏ gay khi bọn con trai lăm lăm nhìn chúng.– để anh đi tìm nó.– nhanh lên anh nhé! – Oanh cấu vào tay chồng.Hiên lao vọt ra phía sau vườn, vén những tán cà phê rậm rạp. Trực giác cho anh biết Hà đang ở nơi đâu.

Chương 22: Nắng lụa