Tác giả:

Editor:HamNguyet "Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!" "Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..." "..." "Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..." Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ. Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị…

Quyển 1 - Chương 4-3: Tuệ Viễn phương trượng

Tử Cực Thiên HạTác giả: Hôi Manh ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEditor:HamNguyet "Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!" "Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..." "..." "Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..." Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ. Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị… Vương Tử nhảy lên vài bước qua ải tường tiến vào trong tiểu viện,sương phòng trong tiểu viện chìm vào bóng đêm vô tận,Vương Tử đứng im tại chỗ, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được đôi mắt Vương Tử bắt đầu khởi động hồng quang,nhìn chằm chằm tiền phương."Tách tách..." Đột nhiên trong bóng đêm vang lên vài tiếng vang nhỏ, ánh nến được thắp lên làm quanh cảnh tiểu viện hết thảy bại lộ, sáu cây nến phân bố đều trên hai mặt tường viện,Vương Tử     thân áo bào tro của dược đường, vạt áo vây quanh thắt lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả râu bạc trắng mềm rủ xuống cách đó không xa ngồi cạnh bàn đá.Tay phải lão giả khoát lên trên bàn đá, tay trái chuyển động một chuỗi phật châu,mắt nhắm lại giống như chưa từng nhận thấy được có người tiến đến.Vương Tử dời ánh mắt nhìn bố cục tiểu viện, một trượng sân ngay ngắn, chỉ có lão giả ngồi cạnh bàn đá,cạnh bên là mấy tảng đá giống hình dạng ghế.Vương Tử hít một hơi thật sâu, đi hướng lão giả, nga không, chuẩn xác là đi theo hướng mấy tảng đá vây quanh bàn đá được sắp xếp bất quy tắc, càng tiếp cận bàn đá, Vương Tử càng cảm giác thoải mái,loại hơi thở này cùng loại hơi thở trong thảo dược giống nhau, chính là càng đậm, càng tinh khiết, Vương Tử đến ngồi, nhắm mắt lại chuyên tâm cảm thụ biến hoá thân thể.Lão giả bên cạnh đột nhiên mở to mắt,chuỗi phật đang chuyển động trên tay cũng dừng lại,nhìn về phía Vương Tử, người thường có lẽ chỉ nhìn thấy một già một trẻ ngồi tĩnh tọa, mà trong tầm mắt lão giả cũng lấy Vương Tử làm trung tâm,không khí chung quanh nàng hình thành một dòng khí xoáy tụ nhỏ bé mạnh mẽ hướng về phía Vương Tử,cảnh tượng như vậy làm lão giả nghi hoặc nhíu mày,ngay lập tức giãn mi tâm cười cười,trong tươi cười tràn ngập tán thưởng.Tình huống như vậy giằng co khoảng nửa khắc, chỉ nghe vài tiếng "Thình thịch thình thịch..." Thanh âm bạo liệt, cùng lúc đó khí xoáy tụ kia cũng biến mất vô tung vô ảnh, chỉ thấy những tảng đá sắp xếp bất quy tắc xung quanh hai người đột nhiên vỡ vụn thành bột phấn, màu xám của đá trộn cùng màu mặt đất, dưới ánh đèn có thể thấy được phản xạ màu bạc.Sau một lúc lâu Vương Tử mở to mắt, nhìn không còn tồn tại mấy tảng đá nữa, ánh mắt chuyển hướng lão giả nói:"Ta đem vật của ngươi phá hư, ta có thể trả lại ngươi, nhưng không phải hiện tại ""Ha hả, ngươi có thể thấy được mấy tảng đá kia?""Khu thảo dược phía sau núi dược đường có ""Ha hả, ngươi nha đầu kia tính toán lấy cái gì của dược đường cấp bần tăng?""Đây không phải là của dược đường ""Ngươi sao biết không phải của dược đường? Ngươi cũng nói là khu thảo dược cũng có a, ha hả, Thành Trang tiểu tử liền như vậy dạy ngươi? Đem đồ nhà mình cho người khác?""Vậy ngươi cũng vươn tay lấy đồ từ tận nơi đó sao.""Ngươi sao biết không phải dược đường đưa lão phu?""Dược đường chỉ đưa thuốc cho ngươi, hơn nữa, Thành Trang không biết một cao tăng đắc đạo sẽ trộm tảng đá đến dùng.""...Ngươi nha đầu kia, như thế nào đáng yêu như vậy" lão giả cười sờ sờ mũi,không có chút xấu hổ nào khi bị người vạch trần.Vương Tử kỳ quái nhìn về phía lão giả,đây chính là Tuệ Viễn phương trượng trong truyền thuyết?vì sao lại có bộ dáng này."Nha đầu nhìn cái gì đấy, không cần hoài nghi, ta chính là Tuệ Viễn phương trượng trong truyền thuyết pháp lực cao cường, mị lực khôn cùng a!... Ôi chao ôi chao, nha đầu ngươi quay đầu đi chỗ khác làm gì a,pháp lực bản phương trượng,tìm kiếm trăm dặm không ai bằng, mị lực này sao, bần tăng làm phương trượng đã hơn hai trăm năm, tất cả mọi người đều đề cử ta làm phương trượng được không?" Tuệ Viễn phương trượng vừa nói vừa cười,lời nói vui đùa,hình tượng tiên phong đạo cốt, lại mang theo chút vô lại cười,Vương Tử tính tình lạnh nhạt cũng không đủ kiên nhẫn nhìn đến tổ hợp kì quái như vậy.

Vương Tử nhảy lên vài bước qua ải tường tiến vào trong tiểu viện,sương phòng trong tiểu viện chìm vào bóng đêm vô tận,Vương Tử đứng im tại chỗ, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được đôi mắt Vương Tử bắt đầu khởi động hồng quang,nhìn chằm chằm tiền phương.

"Tách tách..." Đột nhiên trong bóng đêm vang lên vài tiếng vang nhỏ, ánh nến được thắp lên làm quanh cảnh tiểu viện hết thảy bại lộ, sáu cây nến phân bố đều trên hai mặt tường viện,Vương Tử     thân áo bào tro của dược đường, vạt áo vây quanh thắt lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả râu bạc trắng mềm rủ xuống cách đó không xa ngồi cạnh bàn đá.

Tay phải lão giả khoát lên trên bàn đá, tay trái chuyển động một chuỗi phật châu,mắt nhắm lại giống như chưa từng nhận thấy được có người tiến đến.

Vương Tử dời ánh mắt nhìn bố cục tiểu viện, một trượng sân ngay ngắn, chỉ có lão giả ngồi cạnh bàn đá,cạnh bên là mấy tảng đá giống hình dạng ghế.

Vương Tử hít một hơi thật sâu, đi hướng lão giả, nga không, chuẩn xác là đi theo hướng mấy tảng đá vây quanh bàn đá được sắp xếp bất quy tắc, càng tiếp cận bàn đá, Vương Tử càng cảm giác thoải mái,loại hơi thở này cùng loại hơi thở trong thảo dược giống nhau, chính là càng đậm, càng tinh khiết, Vương Tử đến ngồi, nhắm mắt lại chuyên tâm cảm thụ biến hoá thân thể.

Lão giả bên cạnh đột nhiên mở to mắt,chuỗi phật đang chuyển động trên tay cũng dừng lại,nhìn về phía Vương Tử, người thường có lẽ chỉ nhìn thấy một già một trẻ ngồi tĩnh tọa, mà trong tầm mắt lão giả cũng lấy Vương Tử làm trung tâm,không khí chung quanh nàng hình thành một dòng khí xoáy tụ nhỏ bé mạnh mẽ hướng về phía Vương Tử,cảnh tượng như vậy làm lão giả nghi hoặc nhíu mày,ngay lập tức giãn mi tâm cười cười,trong tươi cười tràn ngập tán thưởng.

Tình huống như vậy giằng co khoảng nửa khắc, chỉ nghe vài tiếng "Thình thịch thình thịch..." Thanh âm bạo liệt, cùng lúc đó khí xoáy tụ kia cũng biến mất vô tung vô ảnh, chỉ thấy những tảng đá sắp xếp bất quy tắc xung quanh hai người đột nhiên vỡ vụn thành bột phấn, màu xám của đá trộn cùng màu mặt đất, dưới ánh đèn có thể thấy được phản xạ màu bạc.

Sau một lúc lâu Vương Tử mở to mắt, nhìn không còn tồn tại mấy tảng đá nữa, ánh mắt chuyển hướng lão giả nói:

"Ta đem vật của ngươi phá hư, ta có thể trả lại ngươi, nhưng không phải hiện tại "

"Ha hả, ngươi có thể thấy được mấy tảng đá kia?"

"Khu thảo dược phía sau núi dược đường có "

"Ha hả, ngươi nha đầu kia tính toán lấy cái gì của dược đường cấp bần tăng?"

"Đây không phải là của dược đường "

"Ngươi sao biết không phải của dược đường? Ngươi cũng nói là khu thảo dược cũng có a, ha hả, Thành Trang tiểu tử liền như vậy dạy ngươi? Đem đồ nhà mình cho người khác?"

"Vậy ngươi cũng vươn tay lấy đồ từ tận nơi đó sao."

"Ngươi sao biết không phải dược đường đưa lão phu?"

"Dược đường chỉ đưa thuốc cho ngươi, hơn nữa, Thành Trang không biết một cao tăng đắc đạo sẽ trộm tảng đá đến dùng."

"...Ngươi nha đầu kia, như thế nào đáng yêu như vậy" lão giả cười sờ sờ mũi,không có chút xấu hổ nào khi bị người vạch trần.

Vương Tử kỳ quái nhìn về phía lão giả,đây chính là Tuệ Viễn phương trượng trong truyền thuyết?vì sao lại có bộ dáng này.

"Nha đầu nhìn cái gì đấy, không cần hoài nghi, ta chính là Tuệ Viễn phương trượng trong truyền thuyết pháp lực cao cường, mị lực khôn cùng a!... Ôi chao ôi chao, nha đầu ngươi quay đầu đi chỗ khác làm gì a,pháp lực bản phương trượng,tìm kiếm trăm dặm không ai bằng, mị lực này sao, bần tăng làm phương trượng đã hơn hai trăm năm, tất cả mọi người đều đề cử ta làm phương trượng được không?" Tuệ Viễn phương trượng vừa nói vừa cười,lời nói vui đùa,hình tượng tiên phong đạo cốt, lại mang theo chút vô lại cười,Vương Tử tính tình lạnh nhạt cũng không đủ kiên nhẫn nhìn đến tổ hợp kì quái như vậy.

Tử Cực Thiên HạTác giả: Hôi Manh ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEditor:HamNguyet "Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!" "Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..." "..." "Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..." Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ. Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị… Vương Tử nhảy lên vài bước qua ải tường tiến vào trong tiểu viện,sương phòng trong tiểu viện chìm vào bóng đêm vô tận,Vương Tử đứng im tại chỗ, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được đôi mắt Vương Tử bắt đầu khởi động hồng quang,nhìn chằm chằm tiền phương."Tách tách..." Đột nhiên trong bóng đêm vang lên vài tiếng vang nhỏ, ánh nến được thắp lên làm quanh cảnh tiểu viện hết thảy bại lộ, sáu cây nến phân bố đều trên hai mặt tường viện,Vương Tử     thân áo bào tro của dược đường, vạt áo vây quanh thắt lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả râu bạc trắng mềm rủ xuống cách đó không xa ngồi cạnh bàn đá.Tay phải lão giả khoát lên trên bàn đá, tay trái chuyển động một chuỗi phật châu,mắt nhắm lại giống như chưa từng nhận thấy được có người tiến đến.Vương Tử dời ánh mắt nhìn bố cục tiểu viện, một trượng sân ngay ngắn, chỉ có lão giả ngồi cạnh bàn đá,cạnh bên là mấy tảng đá giống hình dạng ghế.Vương Tử hít một hơi thật sâu, đi hướng lão giả, nga không, chuẩn xác là đi theo hướng mấy tảng đá vây quanh bàn đá được sắp xếp bất quy tắc, càng tiếp cận bàn đá, Vương Tử càng cảm giác thoải mái,loại hơi thở này cùng loại hơi thở trong thảo dược giống nhau, chính là càng đậm, càng tinh khiết, Vương Tử đến ngồi, nhắm mắt lại chuyên tâm cảm thụ biến hoá thân thể.Lão giả bên cạnh đột nhiên mở to mắt,chuỗi phật đang chuyển động trên tay cũng dừng lại,nhìn về phía Vương Tử, người thường có lẽ chỉ nhìn thấy một già một trẻ ngồi tĩnh tọa, mà trong tầm mắt lão giả cũng lấy Vương Tử làm trung tâm,không khí chung quanh nàng hình thành một dòng khí xoáy tụ nhỏ bé mạnh mẽ hướng về phía Vương Tử,cảnh tượng như vậy làm lão giả nghi hoặc nhíu mày,ngay lập tức giãn mi tâm cười cười,trong tươi cười tràn ngập tán thưởng.Tình huống như vậy giằng co khoảng nửa khắc, chỉ nghe vài tiếng "Thình thịch thình thịch..." Thanh âm bạo liệt, cùng lúc đó khí xoáy tụ kia cũng biến mất vô tung vô ảnh, chỉ thấy những tảng đá sắp xếp bất quy tắc xung quanh hai người đột nhiên vỡ vụn thành bột phấn, màu xám của đá trộn cùng màu mặt đất, dưới ánh đèn có thể thấy được phản xạ màu bạc.Sau một lúc lâu Vương Tử mở to mắt, nhìn không còn tồn tại mấy tảng đá nữa, ánh mắt chuyển hướng lão giả nói:"Ta đem vật của ngươi phá hư, ta có thể trả lại ngươi, nhưng không phải hiện tại ""Ha hả, ngươi có thể thấy được mấy tảng đá kia?""Khu thảo dược phía sau núi dược đường có ""Ha hả, ngươi nha đầu kia tính toán lấy cái gì của dược đường cấp bần tăng?""Đây không phải là của dược đường ""Ngươi sao biết không phải của dược đường? Ngươi cũng nói là khu thảo dược cũng có a, ha hả, Thành Trang tiểu tử liền như vậy dạy ngươi? Đem đồ nhà mình cho người khác?""Vậy ngươi cũng vươn tay lấy đồ từ tận nơi đó sao.""Ngươi sao biết không phải dược đường đưa lão phu?""Dược đường chỉ đưa thuốc cho ngươi, hơn nữa, Thành Trang không biết một cao tăng đắc đạo sẽ trộm tảng đá đến dùng.""...Ngươi nha đầu kia, như thế nào đáng yêu như vậy" lão giả cười sờ sờ mũi,không có chút xấu hổ nào khi bị người vạch trần.Vương Tử kỳ quái nhìn về phía lão giả,đây chính là Tuệ Viễn phương trượng trong truyền thuyết?vì sao lại có bộ dáng này."Nha đầu nhìn cái gì đấy, không cần hoài nghi, ta chính là Tuệ Viễn phương trượng trong truyền thuyết pháp lực cao cường, mị lực khôn cùng a!... Ôi chao ôi chao, nha đầu ngươi quay đầu đi chỗ khác làm gì a,pháp lực bản phương trượng,tìm kiếm trăm dặm không ai bằng, mị lực này sao, bần tăng làm phương trượng đã hơn hai trăm năm, tất cả mọi người đều đề cử ta làm phương trượng được không?" Tuệ Viễn phương trượng vừa nói vừa cười,lời nói vui đùa,hình tượng tiên phong đạo cốt, lại mang theo chút vô lại cười,Vương Tử tính tình lạnh nhạt cũng không đủ kiên nhẫn nhìn đến tổ hợp kì quái như vậy.

Quyển 1 - Chương 4-3: Tuệ Viễn phương trượng