Editor:HamNguyet "Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!" "Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..." "..." "Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..." Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ. Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị…
Quyển 1 - Chương 9: Kì dị lục
Tử Cực Thiên HạTác giả: Hôi Manh ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEditor:HamNguyet "Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!" "Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..." "..." "Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..." Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ. Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị… Vương Tử không thức tỉnh linh căn, chỉ học tập một ít trận pháp bình thường, linh trận đều phải dùng linh lực chống đỡ, Tuệ Viễn phương trượng nhìn ra Vương Tử ở phương diện trận pháp cực kì có thiên phú, liền để cho nàng đi tàng kinh các, không nghĩ tới chỉ mới vài ngày không gặp nàng đã đem toàn bộ sách về trận pháp ghi nhớ xong, hơn nữa diễn biến suy tính cực kì tinh diệu,nhiều biến hoá, ngay cả Tuệ Viễn phương trượng cũng không thể ngờ đến.Sau này bố trí được những trận pháp lợi hại,nếu gặp phải người có thực lực mạnh hơn vài phần đến phá trận, không dùng thủ đoạn hòa bình phá trận mà hoàn toàn có thể cậy mạnh hủy đi trận pháp, cho nên trận pháp chủ yếu chỉ dùng được với những người không có thực lực, đối với tương lai Vương Tử,Tuệ Viễn phương trượng vừa vui mừng đồng thời cũng vì Vương Tử mà sầu lo.Tuệ Viễn phương trượng đứng trong tiểu viện, ngẩng đầu nhìn trời nhẹ giọng thở dài, trong nháy mắt thân hình biến mất tại chỗ, trong không khí chỉ chừa lại một câu "Thời tiết phải thay đổi..."Dần dần tiêu tán......Sáng sớm,sau khi Vương Tử rời giường cảm thấy thời tiết có chút lạnh,quần áo mặc bình thường không đủ để chống lạnh, Vương Tử tùy tay với lấy một kiện quần áo phi người ra ngoài cửa, mới phát hiện thời điểm sáng sớm trên núi đã phủ thêm một tầng lụa mỏng trắng tinh khiết, trên bầu trời bông tuyết thi thoảng bay phất phơ thưa thớt rơi xuống.Không khí rét lạnh, hỗn loạn nhưng đặc biệt tươi mát, thân đứng trong một màu trắng noãn mênh mông vô tận,sạch sẽ khiến người thư thái, Vương Tử hít vào một hơi thật sâu,không khí rét lạnh theo đó tiến vào lồng ngực khiến Vương Tử liên tục ho khan vài tiếng, nhưng vẫn không thể ngăn cản tâm tình thật tốt khó hiểu của Vương Tử.Tuyết rơi không lớn, chỉ tích một tầng mỏng manh, trên sơn đạo đã được dọn sạch sẽ hơn phân nửa, canh năm mỗi ngày đều có các tăng nhân dậy sớm quét tước,lộ ra khung cảnh đầu mùa xuân tươi tốt.Vương Tử lập tức đến tàng kinh các, trưởng lão trông giữ tàng kinh các được phương trượng lệnh, biết Vương Tử mỗi ngày đều tới nơi này, hai tay tạo thành chữ thập niệm thanh "A di đà phật".Sau cấp Vương Tử mở cửa tiến vào.Vương Tử trong tàng kinh các đi dạo chung quanh, phát hiện đã không còn quyển sách nào nàng có thể xem,tất cả sách liên quan đến trận pháp nàng đều xem xong,sách về lịch sử cũng không cần nhìn,bởi có Tư Mã Thú ở một bên giảng giải, kinh thư nàng xem không hiểu,cuộc sống từ nhỏ ở nước ngoài, nàng có thể đem Hán ngữ nói được tốt như vậy đã rất tốt, nàng cũng từng thử nhìn mấy quyển, nhưng đáng tiếc nàng...Vẫn xem không hiểu.Kệ sách trên lầu ba được bày một vài quyển có bìa màu vàng,bề ngoài mới tinh khiến Vương Tử đặc biệt chú, nơi này sách nhiều,đủ các chủng loại,đều được bảo tồn mấy trăm năm đến vài thập niên,thậm chí không ít những bản đơn lẻ, là tài nguyên vô cùng trân quý của Vạn Thanh tự,không phải những loại sách được bày bán ngoài đường tuỳ tuỳ tiện tiện cũng có thể nhìn thấy.Thời gian lâu năm bình thường trang sách đều bị ố vàng, nhưng vài quyển sách này lại không giống như thường xuyên bị người lật xem, Vương Tử rút ra một quyển lật xem, nguyên lai là "Kỳ dị lục", bên trong ghi chép một ít chuyện kỳ quái,mới lạ,nói đến quỷ thần rất nhiều,tăng nhân trong chùa không xem đến cũng không có gì kì lạ.Trong lúc rảnh rỗi Vương Tử ngồi cạnh giá sách xem xét qua,cũng không có gì phấn khích, Vương Tử đọc sách mau,thời điểm lật đến quyển kế tiếp tốc độ xem dần dần chậm lại, hiển nhiên có chút chuyện xưa khiến nàng cảm thấy hứng thú.Chuyện xưa kể về một đôi huynh đệ thời kì Thái cổ,chuyện tình tu luyện đắc đạo vô sự tự thông,tác giả ghi chép hẳn là ở xung quanh nghe được vài đoạn ngắn về chuyện tình hai huynh đệ này, bản ghi chép lẻ loi phân tán rất nhiều, không nối tiếp rõ ràng.Hai huynh đệ thiên phú dị bẩm, từ nhỏ cảm tình vô cùng tốt, huynh trưởng hiếu chiến,hay cùng các loại chim bay cá nhảy và một số người bộ lạc đánh nhau, đệ đệ thích nghiên cứu kỳ môn dị thuật, đặc biệt là trận pháp,nhân số trong các bộ lạc thời kì Thái cổ ít ỏi,nên thường thường phát minh một vài trận pháp săn bắn, đệ đệ nghiên cứu trận pháp, cơ hồ không trận pháp nào không thể phá giả,không trận pháp nào không hiểu.
Vương Tử không thức tỉnh linh căn, chỉ học tập một ít trận pháp bình thường, linh trận đều phải dùng linh lực chống đỡ, Tuệ Viễn phương trượng nhìn ra Vương Tử ở phương diện trận pháp cực kì có thiên phú, liền để cho nàng đi tàng kinh các, không nghĩ tới chỉ mới vài ngày không gặp nàng đã đem toàn bộ sách về trận pháp ghi nhớ xong, hơn nữa diễn biến suy tính cực kì tinh diệu,nhiều biến hoá, ngay cả Tuệ Viễn phương trượng cũng không thể ngờ đến.
Sau này bố trí được những trận pháp lợi hại,nếu gặp phải người có thực lực mạnh hơn vài phần đến phá trận, không dùng thủ đoạn hòa bình phá trận mà hoàn toàn có thể cậy mạnh hủy đi trận pháp, cho nên trận pháp chủ yếu chỉ dùng được với những người không có thực lực, đối với tương lai Vương Tử,Tuệ Viễn phương trượng vừa vui mừng đồng thời cũng vì Vương Tử mà sầu lo.
Tuệ Viễn phương trượng đứng trong tiểu viện, ngẩng đầu nhìn trời nhẹ giọng thở dài, trong nháy mắt thân hình biến mất tại chỗ, trong không khí chỉ chừa lại một câu "Thời tiết phải thay đổi..."
Dần dần tiêu tán.
.....
Sáng sớm,sau khi Vương Tử rời giường cảm thấy thời tiết có chút lạnh,quần áo mặc bình thường không đủ để chống lạnh, Vương Tử tùy tay với lấy một kiện quần áo phi người ra ngoài cửa, mới phát hiện thời điểm sáng sớm trên núi đã phủ thêm một tầng lụa mỏng trắng tinh khiết, trên bầu trời bông tuyết thi thoảng bay phất phơ thưa thớt rơi xuống.
Không khí rét lạnh, hỗn loạn nhưng đặc biệt tươi mát, thân đứng trong một màu trắng noãn mênh mông vô tận,sạch sẽ khiến người thư thái, Vương Tử hít vào một hơi thật sâu,không khí rét lạnh theo đó tiến vào lồng ngực khiến Vương Tử liên tục ho khan vài tiếng, nhưng vẫn không thể ngăn cản tâm tình thật tốt khó hiểu của Vương Tử.
Tuyết rơi không lớn, chỉ tích một tầng mỏng manh, trên sơn đạo đã được dọn sạch sẽ hơn phân nửa, canh năm mỗi ngày đều có các tăng nhân dậy sớm quét tước,lộ ra khung cảnh đầu mùa xuân tươi tốt.
Vương Tử lập tức đến tàng kinh các, trưởng lão trông giữ tàng kinh các được phương trượng lệnh, biết Vương Tử mỗi ngày đều tới nơi này, hai tay tạo thành chữ thập niệm thanh "A di đà phật".Sau cấp Vương Tử mở cửa tiến vào.
Vương Tử trong tàng kinh các đi dạo chung quanh, phát hiện đã không còn quyển sách nào nàng có thể xem,tất cả sách liên quan đến trận pháp nàng đều xem xong,sách về lịch sử cũng không cần nhìn,bởi có Tư Mã Thú ở một bên giảng giải, kinh thư nàng xem không hiểu,cuộc sống từ nhỏ ở nước ngoài, nàng có thể đem Hán ngữ nói được tốt như vậy đã rất tốt, nàng cũng từng thử nhìn mấy quyển, nhưng đáng tiếc nàng...Vẫn xem không hiểu.
Kệ sách trên lầu ba được bày một vài quyển có bìa màu vàng,bề ngoài mới tinh khiến Vương Tử đặc biệt chú, nơi này sách nhiều,đủ các chủng loại,đều được bảo tồn mấy trăm năm đến vài thập niên,thậm chí không ít những bản đơn lẻ, là tài nguyên vô cùng trân quý của Vạn Thanh tự,không phải những loại sách được bày bán ngoài đường tuỳ tuỳ tiện tiện cũng có thể nhìn thấy.
Thời gian lâu năm bình thường trang sách đều bị ố vàng, nhưng vài quyển sách này lại không giống như thường xuyên bị người lật xem, Vương Tử rút ra một quyển lật xem, nguyên lai là "Kỳ dị lục", bên trong ghi chép một ít chuyện kỳ quái,mới lạ,nói đến quỷ thần rất nhiều,tăng nhân trong chùa không xem đến cũng không có gì kì lạ.
Trong lúc rảnh rỗi Vương Tử ngồi cạnh giá sách xem xét qua,cũng không có gì phấn khích, Vương Tử đọc sách mau,thời điểm lật đến quyển kế tiếp tốc độ xem dần dần chậm lại, hiển nhiên có chút chuyện xưa khiến nàng cảm thấy hứng thú.
Chuyện xưa kể về một đôi huynh đệ thời kì Thái cổ,chuyện tình tu luyện đắc đạo vô sự tự thông,tác giả ghi chép hẳn là ở xung quanh nghe được vài đoạn ngắn về chuyện tình hai huynh đệ này, bản ghi chép lẻ loi phân tán rất nhiều, không nối tiếp rõ ràng.
Hai huynh đệ thiên phú dị bẩm, từ nhỏ cảm tình vô cùng tốt, huynh trưởng hiếu chiến,hay cùng các loại chim bay cá nhảy và một số người bộ lạc đánh nhau, đệ đệ thích nghiên cứu kỳ môn dị thuật, đặc biệt là trận pháp,nhân số trong các bộ lạc thời kì Thái cổ ít ỏi,nên thường thường phát minh một vài trận pháp săn bắn, đệ đệ nghiên cứu trận pháp, cơ hồ không trận pháp nào không thể phá giả,không trận pháp nào không hiểu.
Tử Cực Thiên HạTác giả: Hôi Manh ManhTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEditor:HamNguyet "Ngươi như thế nào còn chưa tỉnh, ngươi nằm ở chỗ này thật nhàn hạ,thư thái, mọi việc đều do ba người chúng ta làm, mấy ngày này trên núi bận nhiều việc, chờ ngươi tỉnh, ngươi làm hết đi, hừ, cho ngươi ngủ tiếp!" "Quý sư thúc tới thăm ngươi,ngươi biết không, còn nói ngươi đứa nhỏ này không tồi đâu, ta thấy ngươi chính là ngốc tử, đem bản thân ngủ thành như vậy, có người ngốc như ngươi sao..." "..." "Đã hai mấy ngày chưa tỉnh, ngươi còn ngủ, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a, vốn đã không đủ thông minh, ngủ thành ngốc tử cũng không ai thèm quản ngươi, ngươi như thế nào còn ngủ, như thế nào còn ngủ..." Vương Tử ngẫu nhiên có thể cảm giác được thanh âm của một nam hài thường xuyên ở bên tai nói cái gì đó, phần lớn là ngữ khí oán giận, nhưng không khó nghe ra hắn đang lo lắng, do thúc dục một lần công kích cuối cùng,tinh thần lực của nàng đều cạn kiệt rất nghiêm trọng, nên không cách nào tập trung tinh lực để nghe dõ. Đương nhiên cũng không kịp nghi hoặc,thân thể chính mình bị… Vương Tử không thức tỉnh linh căn, chỉ học tập một ít trận pháp bình thường, linh trận đều phải dùng linh lực chống đỡ, Tuệ Viễn phương trượng nhìn ra Vương Tử ở phương diện trận pháp cực kì có thiên phú, liền để cho nàng đi tàng kinh các, không nghĩ tới chỉ mới vài ngày không gặp nàng đã đem toàn bộ sách về trận pháp ghi nhớ xong, hơn nữa diễn biến suy tính cực kì tinh diệu,nhiều biến hoá, ngay cả Tuệ Viễn phương trượng cũng không thể ngờ đến.Sau này bố trí được những trận pháp lợi hại,nếu gặp phải người có thực lực mạnh hơn vài phần đến phá trận, không dùng thủ đoạn hòa bình phá trận mà hoàn toàn có thể cậy mạnh hủy đi trận pháp, cho nên trận pháp chủ yếu chỉ dùng được với những người không có thực lực, đối với tương lai Vương Tử,Tuệ Viễn phương trượng vừa vui mừng đồng thời cũng vì Vương Tử mà sầu lo.Tuệ Viễn phương trượng đứng trong tiểu viện, ngẩng đầu nhìn trời nhẹ giọng thở dài, trong nháy mắt thân hình biến mất tại chỗ, trong không khí chỉ chừa lại một câu "Thời tiết phải thay đổi..."Dần dần tiêu tán......Sáng sớm,sau khi Vương Tử rời giường cảm thấy thời tiết có chút lạnh,quần áo mặc bình thường không đủ để chống lạnh, Vương Tử tùy tay với lấy một kiện quần áo phi người ra ngoài cửa, mới phát hiện thời điểm sáng sớm trên núi đã phủ thêm một tầng lụa mỏng trắng tinh khiết, trên bầu trời bông tuyết thi thoảng bay phất phơ thưa thớt rơi xuống.Không khí rét lạnh, hỗn loạn nhưng đặc biệt tươi mát, thân đứng trong một màu trắng noãn mênh mông vô tận,sạch sẽ khiến người thư thái, Vương Tử hít vào một hơi thật sâu,không khí rét lạnh theo đó tiến vào lồng ngực khiến Vương Tử liên tục ho khan vài tiếng, nhưng vẫn không thể ngăn cản tâm tình thật tốt khó hiểu của Vương Tử.Tuyết rơi không lớn, chỉ tích một tầng mỏng manh, trên sơn đạo đã được dọn sạch sẽ hơn phân nửa, canh năm mỗi ngày đều có các tăng nhân dậy sớm quét tước,lộ ra khung cảnh đầu mùa xuân tươi tốt.Vương Tử lập tức đến tàng kinh các, trưởng lão trông giữ tàng kinh các được phương trượng lệnh, biết Vương Tử mỗi ngày đều tới nơi này, hai tay tạo thành chữ thập niệm thanh "A di đà phật".Sau cấp Vương Tử mở cửa tiến vào.Vương Tử trong tàng kinh các đi dạo chung quanh, phát hiện đã không còn quyển sách nào nàng có thể xem,tất cả sách liên quan đến trận pháp nàng đều xem xong,sách về lịch sử cũng không cần nhìn,bởi có Tư Mã Thú ở một bên giảng giải, kinh thư nàng xem không hiểu,cuộc sống từ nhỏ ở nước ngoài, nàng có thể đem Hán ngữ nói được tốt như vậy đã rất tốt, nàng cũng từng thử nhìn mấy quyển, nhưng đáng tiếc nàng...Vẫn xem không hiểu.Kệ sách trên lầu ba được bày một vài quyển có bìa màu vàng,bề ngoài mới tinh khiến Vương Tử đặc biệt chú, nơi này sách nhiều,đủ các chủng loại,đều được bảo tồn mấy trăm năm đến vài thập niên,thậm chí không ít những bản đơn lẻ, là tài nguyên vô cùng trân quý của Vạn Thanh tự,không phải những loại sách được bày bán ngoài đường tuỳ tuỳ tiện tiện cũng có thể nhìn thấy.Thời gian lâu năm bình thường trang sách đều bị ố vàng, nhưng vài quyển sách này lại không giống như thường xuyên bị người lật xem, Vương Tử rút ra một quyển lật xem, nguyên lai là "Kỳ dị lục", bên trong ghi chép một ít chuyện kỳ quái,mới lạ,nói đến quỷ thần rất nhiều,tăng nhân trong chùa không xem đến cũng không có gì kì lạ.Trong lúc rảnh rỗi Vương Tử ngồi cạnh giá sách xem xét qua,cũng không có gì phấn khích, Vương Tử đọc sách mau,thời điểm lật đến quyển kế tiếp tốc độ xem dần dần chậm lại, hiển nhiên có chút chuyện xưa khiến nàng cảm thấy hứng thú.Chuyện xưa kể về một đôi huynh đệ thời kì Thái cổ,chuyện tình tu luyện đắc đạo vô sự tự thông,tác giả ghi chép hẳn là ở xung quanh nghe được vài đoạn ngắn về chuyện tình hai huynh đệ này, bản ghi chép lẻ loi phân tán rất nhiều, không nối tiếp rõ ràng.Hai huynh đệ thiên phú dị bẩm, từ nhỏ cảm tình vô cùng tốt, huynh trưởng hiếu chiến,hay cùng các loại chim bay cá nhảy và một số người bộ lạc đánh nhau, đệ đệ thích nghiên cứu kỳ môn dị thuật, đặc biệt là trận pháp,nhân số trong các bộ lạc thời kì Thái cổ ít ỏi,nên thường thường phát minh một vài trận pháp săn bắn, đệ đệ nghiên cứu trận pháp, cơ hồ không trận pháp nào không thể phá giả,không trận pháp nào không hiểu.