Tác giả:

Edit: Quan Vũ Beta: V.O Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ “Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…” Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô…

Chương 107: Chặt đứt hậu hoạn

Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!Tác giả: Tử ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Quan Vũ Beta: V.O Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ “Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…” Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô… Edit: Quan Vũ.Quân Khởi La gật đầu, nói: “Lão Hầu phu nhân yên tâm, Khởi La đã hiểu.”“Ừ, hài tử ngoan.” Lão Hầu phu nhân lau nước mắt, gỡ một chiếc vòng tay trong suốt xanh biếc trên cổ tay ra, lQu9đ@n đặt lên tay của Quân Khởi La và nói: “A La, con cũng đừng gọi lão Hầu phu nhân lão Hầu phu nhân, nghe thế thì cảm thấy rất xa lạ, gọi tằng tổ cô mẫu như A Dận đi.”“Người lớn ban thưởng, không thể từ chối.” Quân Khởi La nói: “Khởi La tạ ơn tằng tổ cô mẫu.”Mấy người Thiệu thì đã không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng lão Hầu phu nhân còn có thân phận Quận chúa, nên không thể không ngồi cười ra mặt theo.Lão Hầu phu nhân nhàn nhạt liếc qua, thì thấy rõ điệu bộ của mấy người. Cho dù trong lòng có nhiều chuyện muốn nói với Quân Khởi La cũng không tiện nói gì thêm, quát người của mình: “Người đâu, mang thiếp canh của Tấn Vương thế tử đến.”Nhạc Tiêu nhận lấy canh thiếp được dâng lên, rồi lại cầm canh thiếp của Quân Khởi La giao cho đối phương.Nói chuyện qua lại mấy câu, lão Hầu phu nhân khách khí vài câu với Thiệu thị, rồi mới dẫn theo người của mình xin từ biệt.Quân Khởi La tiễn người đến cổng của Vương phủ rồi mới quay về.Tới khi vào trong cổng, thì phát hiện Thẩm Uyển Tâm dẫn theo nha hoàn thân cận của nàng đi qua từ hành lang dài ở đối diện, Quân Khởi La và Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu làm bộ như không trông thấy, bước đi không nhanh không chậm.“Tiểu thư, ngày Thẩm Uyển Tâm xuất giá sắp tới gần, tiệc rượu Trung thu ngày mai, hẳn là sẽ không đi đâu.” Nhạc Tiêu khẽ nói.“Yến hội ngày mai làm sao thiếu đi nàng ta được chứ?” Quân Khởi La thả chậm bước chân, nán lại, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Uyển Tâm tới gần, mới cao giọng với vẻ khó khăn đủ điều: “Ai dà, lẽ ra Tấn Vương thế tử thật sự không tệ, nhưng mà chàng lại không thể sống thêm được mấy năm, ta gả đi, chẳng phải là chờ làm quả phụ thủ tiết sao?”“Phải đó.” Nhạc Tiêu hiểu dụng ý của tiểu thư nhà mình ngay, phối hợp nói tiếp: “Tiểu thư, theo ta thấy thì An Vương điện h* th*n phận tôn quý, tuấn tú nho nhã, chủ yếu nhất là thân thể l:q:#đ$n hắn ta mạnh mẽ tráng kiện, có thể mạnh hơn Tấn Vương thế tử nhiều lắm! Hơn nữa, Văn phi nương nương đúng là rất coi trọng người đấy!”Quân Khởi La tiếc hận nói: “Nói ra thì ta thật đúng là hối hận, ngày trước, tại sao lại đồng ý từ hôn với hắn ta chứ? Cho dù là dựa vào Văn phi tiến vào An Vương phủ thì làm sao nào? Dựa vào thân phận chính phi của An Vương, Thẩm Uyển Tâm nàng ta có thể làm gì ta? Nhưng lại không có bán thuộc hối hận mà!”Nhạc Sênh thần kinh thô nhưng không có nghĩa là nàng ngu dốt, vội vàng thần bí, hề hề, nói: “Tiểu thư, ta từng có được một loại thuốc, chỉ cần nam nhân ăn vào, chắc chắn hắn ta sẽ yêu người yêu đến chết đi sống lại. Hay là vào yến hội tối mai, chúng ta lặng lẽ bỏ vào trong nước trà của An Vương điện hạ, chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì còn sợ gì hắn ta không chịu nhận chứ? Mà cho dù hắn ta không nhận, thì còn có Văn Phi mà!”“Cái này không tốt lắm đâu?” Quân Khởi La khó xử nói: “Sẽ bị người ta khinh thường.”“Có gì không tốt chứ? Tuy Đông Lăng chúng ta đã lập Thái Tử, nhưng nghe nói An Vương mới chính là người có khả năng nhòm ngó ngôi vị hoàng đế nhất, đến lúc đó tiểu thư người sẽ là hoàng hậu, kẻ nào dám xem thường người, chặt quả đầu của hắn xuống!”Quân Khởi La làm thinh một lúc, cuối cùng thì gật đầu như hạ quyết tâm: “Được, cứ theo đó mà làm.”Mấy người quyết định xong thì không thèm nhiều lời nữa, đi về Bích Khê Uyển.Thẩm Uyển Tâm tiến lên từ đằng sau một bụi dây leo, nhìn bóng lưng mấy người Quân Khởi La, trong đôi mắt như chìm ngập trong nọc độc.Tiện nhân, đúng là tiện nhân mà! Cũng đã từ hôn với An Vương điện hạ rồi, lại còn muốn hớt tay trên!“Tiểu thư, hay là chúng ta nói với An Vương điện hạ đi, bảo người đề phòng một chút.” Kim Kiều nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình đã đen xanh, vội vàng nói ra biện pháp.Thẩm Uyển Tâm híp mắt nhìn ở chỗ bóng dáng Quân Khởi La dần dần khuất khỏi tầm mắt, rất lâu rồi mới nói: “Cung yến ngày mai, quan viên tứ phẩm trở lên và người nhà đều sẽ tham gia, đến lúc đó, nhiều người nhìn lẫn lộn, chỉ sợ khó lòng đề phòng. Dù sao chuyện hôn lễ đã được chuẩn bị khá ổn thỏa rồi, ngày mai…”Quân Khởi La, những gì ta rất không dễ dàng có được, làm sao lại để cho ngươi đoạt lấy một lần nữa chứ? Xem ra l?q>đ ta phải nghĩ cách gì đó, chặt đứt hậu hoạn mới được!

Edit: Quan Vũ.

Quân Khởi La gật đầu, nói: “Lão Hầu phu nhân yên tâm, Khởi La đã hiểu.”

“Ừ, hài tử ngoan.” Lão Hầu phu nhân lau nước mắt, gỡ một chiếc vòng tay trong suốt xanh biếc trên cổ tay ra, lQu9đ@n đặt lên tay của Quân Khởi La và nói: “A La, con cũng đừng gọi lão Hầu phu nhân lão Hầu phu nhân, nghe thế thì cảm thấy rất xa lạ, gọi tằng tổ cô mẫu như A Dận đi.”

“Người lớn ban thưởng, không thể từ chối.” Quân Khởi La nói: “Khởi La tạ ơn tằng tổ cô mẫu.”

Mấy người Thiệu thì đã không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng lão Hầu phu nhân còn có thân phận Quận chúa, nên không thể không ngồi cười ra mặt theo.

Lão Hầu phu nhân nhàn nhạt liếc qua, thì thấy rõ điệu bộ của mấy người. Cho dù trong lòng có nhiều chuyện muốn nói với Quân Khởi La cũng không tiện nói gì thêm, quát người của mình: “Người đâu, mang thiếp canh của Tấn Vương thế tử đến.”

Nhạc Tiêu nhận lấy canh thiếp được dâng lên, rồi lại cầm canh thiếp của Quân Khởi La giao cho đối phương.

Nói chuyện qua lại mấy câu, lão Hầu phu nhân khách khí vài câu với Thiệu thị, rồi mới dẫn theo người của mình xin từ biệt.

Quân Khởi La tiễn người đến cổng của Vương phủ rồi mới quay về.

Tới khi vào trong cổng, thì phát hiện Thẩm Uyển Tâm dẫn theo nha hoàn thân cận của nàng đi qua từ hành lang dài ở đối diện, Quân Khởi La và Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu làm bộ như không trông thấy, bước đi không nhanh không chậm.

“Tiểu thư, ngày Thẩm Uyển Tâm xuất giá sắp tới gần, tiệc rượu Trung thu ngày mai, hẳn là sẽ không đi đâu.” Nhạc Tiêu khẽ nói.

“Yến hội ngày mai làm sao thiếu đi nàng ta được chứ?” Quân Khởi La thả chậm bước chân, nán lại, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Uyển Tâm tới gần, mới cao giọng với vẻ khó khăn đủ điều: “Ai dà, lẽ ra Tấn Vương thế tử thật sự không tệ, nhưng mà chàng lại không thể sống thêm được mấy năm, ta gả đi, chẳng phải là chờ làm quả phụ thủ tiết sao?”

“Phải đó.” Nhạc Tiêu hiểu dụng ý của tiểu thư nhà mình ngay, phối hợp nói tiếp: “Tiểu thư, theo ta thấy thì An Vương điện h* th*n phận tôn quý, tuấn tú nho nhã, chủ yếu nhất là thân thể l:q:#đ$n hắn ta mạnh mẽ tráng kiện, có thể mạnh hơn Tấn Vương thế tử nhiều lắm! Hơn nữa, Văn phi nương nương đúng là rất coi trọng người đấy!”

Quân Khởi La tiếc hận nói: “Nói ra thì ta thật đúng là hối hận, ngày trước, tại sao lại đồng ý từ hôn với hắn ta chứ? Cho dù là dựa vào Văn phi tiến vào An Vương phủ thì làm sao nào? Dựa vào thân phận chính phi của An Vương, Thẩm Uyển Tâm nàng ta có thể làm gì ta? Nhưng lại không có bán thuộc hối hận mà!”

Nhạc Sênh thần kinh thô nhưng không có nghĩa là nàng ngu dốt, vội vàng thần bí, hề hề, nói: “Tiểu thư, ta từng có được một loại thuốc, chỉ cần nam nhân ăn vào, chắc chắn hắn ta sẽ yêu người yêu đến chết đi sống lại. Hay là vào yến hội tối mai, chúng ta lặng lẽ bỏ vào trong nước trà của An Vương điện hạ, chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì còn sợ gì hắn ta không chịu nhận chứ? Mà cho dù hắn ta không nhận, thì còn có Văn Phi mà!”

“Cái này không tốt lắm đâu?” Quân Khởi La khó xử nói: “Sẽ bị người ta khinh thường.”

“Có gì không tốt chứ? Tuy Đông Lăng chúng ta đã lập Thái Tử, nhưng nghe nói An Vương mới chính là người có khả năng nhòm ngó ngôi vị hoàng đế nhất, đến lúc đó tiểu thư người sẽ là hoàng hậu, kẻ nào dám xem thường người, chặt quả đầu của hắn xuống!”

Quân Khởi La làm thinh một lúc, cuối cùng thì gật đầu như hạ quyết tâm: “Được, cứ theo đó mà làm.”

Mấy người quyết định xong thì không thèm nhiều lời nữa, đi về Bích Khê Uyển.

Thẩm Uyển Tâm tiến lên từ đằng sau một bụi dây leo, nhìn bóng lưng mấy người Quân Khởi La, trong đôi mắt như chìm ngập trong nọc độc.

Tiện nhân, đúng là tiện nhân mà! Cũng đã từ hôn với An Vương điện hạ rồi, lại còn muốn hớt tay trên!

“Tiểu thư, hay là chúng ta nói với An Vương điện hạ đi, bảo người đề phòng một chút.” Kim Kiều nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình đã đen xanh, vội vàng nói ra biện pháp.

Thẩm Uyển Tâm híp mắt nhìn ở chỗ bóng dáng Quân Khởi La dần dần khuất khỏi tầm mắt, rất lâu rồi mới nói: “Cung yến ngày mai, quan viên tứ phẩm trở lên và người nhà đều sẽ tham gia, đến lúc đó, nhiều người nhìn lẫn lộn, chỉ sợ khó lòng đề phòng. Dù sao chuyện hôn lễ đã được chuẩn bị khá ổn thỏa rồi, ngày mai…”

Quân Khởi La, những gì ta rất không dễ dàng có được, làm sao lại để cho ngươi đoạt lấy một lần nữa chứ? Xem ra l?q>đ ta phải nghĩ cách gì đó, chặt đứt hậu hoạn mới được!

Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!Tác giả: Tử ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Quan Vũ Beta: V.O Bầu trời đêm màu xanh âm u. Một vầng trăng tròn treo trên cao, tia sáng trong suốt rực rỡ chiếu rọi bóng cây đu đưa, vạn vật mờ ảo. Từng trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây cao thấp không đồng đều giương nanh múa vuốt, ma sát phát ra tiếng vang xào xạc, xen lẫn tiếng kêu to của loài côn trùng không biết tên, thật sự làm cho người ta khiếp sợ “Không được… Ta không bị bệnh… Ta không muốn uống thuốc…” Giọng nói non nớt sắc nhọn của trẻ con kèm theo tiếng khóc nức nở và hoảng sợ truyền ra từ trong phòng nhỏ của Thiên viện ở Thủy Nguyệt Am, cắt qua bầu trời đêm, côn trùng bị dọa sợ đến mức ngừng lại tiếng kêu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, trang trí đơn giản, cũ nát, một ngọn đèn nhỏ xíu lờ mờ, lung lay bén lửa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt. Một tiểu nữ hài mặc một bộ quần áo mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch cuộn mình vào trong góc phòng, lui cũng không thể lui, vốn trong đôi mắt to đen bóng, trong suốt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, trơ mắt nhìn bộ dạng ba ni cô… Edit: Quan Vũ.Quân Khởi La gật đầu, nói: “Lão Hầu phu nhân yên tâm, Khởi La đã hiểu.”“Ừ, hài tử ngoan.” Lão Hầu phu nhân lau nước mắt, gỡ một chiếc vòng tay trong suốt xanh biếc trên cổ tay ra, lQu9đ@n đặt lên tay của Quân Khởi La và nói: “A La, con cũng đừng gọi lão Hầu phu nhân lão Hầu phu nhân, nghe thế thì cảm thấy rất xa lạ, gọi tằng tổ cô mẫu như A Dận đi.”“Người lớn ban thưởng, không thể từ chối.” Quân Khởi La nói: “Khởi La tạ ơn tằng tổ cô mẫu.”Mấy người Thiệu thì đã không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng lão Hầu phu nhân còn có thân phận Quận chúa, nên không thể không ngồi cười ra mặt theo.Lão Hầu phu nhân nhàn nhạt liếc qua, thì thấy rõ điệu bộ của mấy người. Cho dù trong lòng có nhiều chuyện muốn nói với Quân Khởi La cũng không tiện nói gì thêm, quát người của mình: “Người đâu, mang thiếp canh của Tấn Vương thế tử đến.”Nhạc Tiêu nhận lấy canh thiếp được dâng lên, rồi lại cầm canh thiếp của Quân Khởi La giao cho đối phương.Nói chuyện qua lại mấy câu, lão Hầu phu nhân khách khí vài câu với Thiệu thị, rồi mới dẫn theo người của mình xin từ biệt.Quân Khởi La tiễn người đến cổng của Vương phủ rồi mới quay về.Tới khi vào trong cổng, thì phát hiện Thẩm Uyển Tâm dẫn theo nha hoàn thân cận của nàng đi qua từ hành lang dài ở đối diện, Quân Khởi La và Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu làm bộ như không trông thấy, bước đi không nhanh không chậm.“Tiểu thư, ngày Thẩm Uyển Tâm xuất giá sắp tới gần, tiệc rượu Trung thu ngày mai, hẳn là sẽ không đi đâu.” Nhạc Tiêu khẽ nói.“Yến hội ngày mai làm sao thiếu đi nàng ta được chứ?” Quân Khởi La thả chậm bước chân, nán lại, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Uyển Tâm tới gần, mới cao giọng với vẻ khó khăn đủ điều: “Ai dà, lẽ ra Tấn Vương thế tử thật sự không tệ, nhưng mà chàng lại không thể sống thêm được mấy năm, ta gả đi, chẳng phải là chờ làm quả phụ thủ tiết sao?”“Phải đó.” Nhạc Tiêu hiểu dụng ý của tiểu thư nhà mình ngay, phối hợp nói tiếp: “Tiểu thư, theo ta thấy thì An Vương điện h* th*n phận tôn quý, tuấn tú nho nhã, chủ yếu nhất là thân thể l:q:#đ$n hắn ta mạnh mẽ tráng kiện, có thể mạnh hơn Tấn Vương thế tử nhiều lắm! Hơn nữa, Văn phi nương nương đúng là rất coi trọng người đấy!”Quân Khởi La tiếc hận nói: “Nói ra thì ta thật đúng là hối hận, ngày trước, tại sao lại đồng ý từ hôn với hắn ta chứ? Cho dù là dựa vào Văn phi tiến vào An Vương phủ thì làm sao nào? Dựa vào thân phận chính phi của An Vương, Thẩm Uyển Tâm nàng ta có thể làm gì ta? Nhưng lại không có bán thuộc hối hận mà!”Nhạc Sênh thần kinh thô nhưng không có nghĩa là nàng ngu dốt, vội vàng thần bí, hề hề, nói: “Tiểu thư, ta từng có được một loại thuốc, chỉ cần nam nhân ăn vào, chắc chắn hắn ta sẽ yêu người yêu đến chết đi sống lại. Hay là vào yến hội tối mai, chúng ta lặng lẽ bỏ vào trong nước trà của An Vương điện hạ, chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì còn sợ gì hắn ta không chịu nhận chứ? Mà cho dù hắn ta không nhận, thì còn có Văn Phi mà!”“Cái này không tốt lắm đâu?” Quân Khởi La khó xử nói: “Sẽ bị người ta khinh thường.”“Có gì không tốt chứ? Tuy Đông Lăng chúng ta đã lập Thái Tử, nhưng nghe nói An Vương mới chính là người có khả năng nhòm ngó ngôi vị hoàng đế nhất, đến lúc đó tiểu thư người sẽ là hoàng hậu, kẻ nào dám xem thường người, chặt quả đầu của hắn xuống!”Quân Khởi La làm thinh một lúc, cuối cùng thì gật đầu như hạ quyết tâm: “Được, cứ theo đó mà làm.”Mấy người quyết định xong thì không thèm nhiều lời nữa, đi về Bích Khê Uyển.Thẩm Uyển Tâm tiến lên từ đằng sau một bụi dây leo, nhìn bóng lưng mấy người Quân Khởi La, trong đôi mắt như chìm ngập trong nọc độc.Tiện nhân, đúng là tiện nhân mà! Cũng đã từ hôn với An Vương điện hạ rồi, lại còn muốn hớt tay trên!“Tiểu thư, hay là chúng ta nói với An Vương điện hạ đi, bảo người đề phòng một chút.” Kim Kiều nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình đã đen xanh, vội vàng nói ra biện pháp.Thẩm Uyển Tâm híp mắt nhìn ở chỗ bóng dáng Quân Khởi La dần dần khuất khỏi tầm mắt, rất lâu rồi mới nói: “Cung yến ngày mai, quan viên tứ phẩm trở lên và người nhà đều sẽ tham gia, đến lúc đó, nhiều người nhìn lẫn lộn, chỉ sợ khó lòng đề phòng. Dù sao chuyện hôn lễ đã được chuẩn bị khá ổn thỏa rồi, ngày mai…”Quân Khởi La, những gì ta rất không dễ dàng có được, làm sao lại để cho ngươi đoạt lấy một lần nữa chứ? Xem ra l?q>đ ta phải nghĩ cách gì đó, chặt đứt hậu hoạn mới được!

Chương 107: Chặt đứt hậu hoạn